"Không thèm!" Long Tịch Bảo giãy thoát khỏi bọn họ, rầu rĩ không vui chui vào trong chăn, dùng chăn mỏng bao kín lấy toàn thân của mình, trùm luôn cả đầu…
"Em!" Long Tịch Bác không nhịn được lại muốn nổi giận…
Long Tịch Hiên thở dài, nhẹ nhàng vén chăn mỏng lên, nhẹ xoa đầu nhỏ của cô, vừa rồi nhất định đã kéo đau cô rồi…
Long Tịch Bảo né tránh tay của anh, đưa tay nắm lấy mái tóc đen như tơ lụa của mình, che phủ kín lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hừ, vén chăn của em, có bản lĩnh anh vén luôn cả da đầu của em luôn đi!
Hai người kia nhìn động tác trẻ con của cô, không khỏi cười khẽ một tiếng…
"Không phải nói hai ngày nữa sẽ cho em sao, vẫn không vui à?" Long Tịch Hiên dịu dàng nói.
Long Tịch Bảo không lên tiếng.
Long Tịch Bác len lén duỗi tay vào trong chăn mỏng, chuẩn xác tìm được xương sườn của cô, bắt đầu chọc lét cô… Không ngờ anh sẽ dùng đến chiêu này, Long Tịch Bảo bị anh làm cho giống như con cá sống ở trên giường uốn qua uốn lại, vừa cười vừa kêu lên: "Ha ha… dừng… ha ha… dừng tay…"
"Còn giận dỗi nữa không?" Long Tịch Bác cười tà tiếp tục công kích cô.
"Ha ha… anh… ha ha… anh chơi xấu…. ha ha"
Long Tịch Bảo khó chịu tránh né ‘ma chưởng’ của anh.
"Còn lộn xộn hay không?" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, cười khẽ nhìn cô.
"Đừng… đừng… như vậy… tóc… ha ha… ăn vào trong miệng rồi… ha ha…"
"Nhận sai trước đi!" Long Tịch Bác không buông tha cô.
"Ha ha… em sai rồi… em sai rồi… ha ha… dừng tay…" Long Tịch Bảo không nhịn được đầu hàng.
Long Tịch Bác dừng tay, bế cô lên trên đùi, nhìn cô thở hổn hển, không nhịn được hôn một cái lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhạo báng: "Giống như nữ quỷ nhỏ vậy."
Long Tịch Bảo thở hổn hển, phun ra tóc trong miệng, có thể tưởng tượng ra ‘hình tượng’ bây giờ của chính mình.
Long Tịch Hiên buồn cười giúp cô sửa sang lại ‘dung nhan’, vuốt lại mái tóc dài xốc xếch, nhìn bộ dạng mím miệng nhỏ của cô.
"Còn tức giận à? Không phải đã hứa cho em rồi sao?"
Long Tịch Bảo rầu rĩ nhìn anh, meo meo nói: "Các anh không phải tự nguyện."
"Ai nói, tụi anh vốn là muốn tặng cho em, chỉ là hàng còn chưa tới mà thôi." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi nhỏ của cô, thực sự là ‘hàng còn chưa tới’ a… ngày mai mới đến…
"Có thật không?" Long Tịch Bảo hoài nghi nhìn anh.
"Anh từng lừa gạt em khi nào chưa?" Long Tịch Hiên nhíu mày kiếm, nhìn cô.
Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.
"Đương nhiên rồi, nếu không, vật nhỏ lại náo loạn a." Long Tịch Hiên cưng chiều nhéo nhéo đôi má mềm mại của cô.
Long Tịch Bảo cau mũi một cái, "Liền náo loạn các anh, náo loạn cả đời, các anh bây giờ còn có thể đổi ý."
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng nói: "Tuyệt không đổi ý."
Long Tịch Bảo sững sờ, hơi hồng vành mắt, nhìn bọn họ một chút, nũng nịu nói: "Em cũng sẽ không đổi ý."
"Em đổi ý cũng vô dụng." Long Tịch Bác bá đạo nói xong, đặt cô lên trên giường.
Long Tịch Bảo nũng nịu kéo lấy tay của bọn họ, nói: "Em lại muốn ngủ rồi."
"Vậy thì ngủ, tụi anh ngủ với em." Long Tịch Hiên dịu dàng nói xong, còn thuận tay cầm cái điều khiển ti vi tắt TV đi.
Long Tịch Bảo có chút xấu hổ ngập ngừng nói: "Anh… các anh ngủ với em hả…em…"
Long Tịch Bác nhíu mày kiếm buồn cười nhìn gương mặt ửng hồng của cô, gõ đầu cô một cái.
"Nghĩ gì thế! Tiểu Sắc Nữ."
"Không có gì… em mới không có nghĩ p đâu…" Long Tịch Bảo lắc lắc đầu nhỏ, cuống cuồng phủ nhận…
Thời gian ngừng lại, trong không khí tràn ngập xấu hổ…
Cặp sinh đôi không hẹn mà cùng ho nhẹ hai tiếng, gương mặt tuấn tú có chút đỏ ửng… thật là phục cô…
Khuôn mặt của Long Tịch Bảo càng thêm đỏ như trái cà chua… lúng túng liếm môi… "Cái đó… ý của em là… đợi một thời gian ngắn nữa… sau đó… cái đó… nữa… được không?"
Long Tịch Bác nhét cô vào trong chăn mỏng, chính mình cũng nằm vào trong chăn, từ phía sau lưng ôm cô, nhỏ giọng nói: "Không biết em đang nói gì."
Long Tịch Hiên cũng nằm vào chăn, ở ngay phía trước ôm cô, dịu dàng nói: "Yên tâm, tụi anh chờ em thích ứng rồi mới có thể chạm vào em, bé ngốc."
Long Tịch Bảo đỏ mặt nhỏ giọng: "Thật là khổ cực các anh…"
Hai người kia cười khẽ một tiếng, cưng chiều xoa đầu cô, trăm miệng một lời: "Em a, thật là hết cách với em"
----- ta là đường phân cách tuyến cưng chiều -----
Buổi trưa hôm sau, Nam Cung Viễn dẫn theo Tiêu Lộ Trúc tới Long gia…
"Chú Viễn, dì Trúc!" Long Tịch Bảo còn đang bị ôm ngồi trong lòng Long Tịch Hiên ăn bữa trưa, nhìn thấy bọn họ, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi đùi của Long Tịch Hiên, hưng phấn vọt tới, một cái nhảy lấy đà, cười hô to: "Con dơi ôm!"
Nam Cung Viễn lanh tay lẹ mắt tiếp được cục cưng đang phi tới, ôm chắc, khẽ cười nói: "Cẩn thận một chút, ngã thì làm thế nào."
Long Tịch Bảo vui vẻ ôm cổ của ông, chân nhỏ còn kẹp lại hông của ông, nghiễm nhiên biến mình thành gấu KOALA, biến Nam Cung Viễn trở thành cây khuynh diệp…
Cặp sinh đôi khẽ nhíu mày kiếm, có chút không vui, dù là cha vợ tương lai… bọn họ cũng không thích loại động tác bây giờ của cô…
Long Tịch Hiên nhẹ nhàng dặn dò người giúp việc đứng ở bên cạnh: "Đi gọi lão gia xuống đây, nói cho ông ấy biết có khách quý tới."
"Vâng." Người giúp việc cung kính hành lễ xong, thi hành mệnh lệnh mà đi.
Long Tịch Bác đi tới bên cạnh bọn họ, thấp giọng khiển trách Long Tịch Bảo: "Xuống đi, không có phép tắc."
Long Tịch Bảo quay đầu nhìn anh một chút, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhảy xuống… lại vội vàng nhào tới Tiêu Lộ Trúc…
"Thật xin lỗi, từ nhỏ con bé đã như vậy, chúng tôi không dạy tốt." Long Tịch Bác nhìn Nam Cung Viễn khẽ cười nói.
"Không sao, ha ha." Nam Cung Viễn cưng chiều sờ sờ đầu nhỏ của Long Tịch Bảo.
"Bác Nam Cung, mời qua bên này." Long Tịch Hiên lễ phép dẫn đường cho ông.
Nam Cung Viễn cười nhẹ đi theo phía sau anh… ha ha… hai anh em này rất tốt, nha đầu thật có phúc a.
----- ta là đường phân cách tuyến có phúc -----