Ánh nắng bình minh từ cửa sổ cổ điển chiếu vô phòng, chỉ thấy một mỹ nam thoải mái ngủ ở trên ghế sa lon, có lẽ là cảm nhận được ánh mặt trời chiếu rọi, mỹ nam mở đôi mắt phượng tràn ngập sương mù, trừng mắt nhìn, sau khi thích ứng được với ánh sáng, nhìn quanh nhà một vòng.
Cô đã đi rồi, khi nào thì đi, làm sao anh lại ngủ thiếp đi vậy, mỹ nam nhìn chiếc chăn mỏng đắp trên người của mình, không kìm hãm được mà cười cười.
Đứng dậy rửa mặt xong, từ tủ lạnh lấy ra vài món đồ ăn thừa của tối qua, đặt vào trong lò vi ba hâm nóng, ngay sau đó, cả phòng khách cũng tràn ngập mùi thơm của thức ăn, này...... có lẽ chính là... mùi vị của hạnh phúc nhỉ, mỹ nam ưu nhã ăn đồ ăn thừa.
Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, anh không phát hiện...... khóe miệng của anh vẫn luôn mỉm cười ngọt ngào, ngay cả ánh mắt của anh cũng bị nụ cười kia lây nhiễm làm nó sáng ngời, khiến cho cả người anh càng nhìn càng... mị hoặc... một tiếng cười làm thiên hạ ngã nghiêng.....
Còn bên kia, một mỹ nữ, Ặc.. một mỹ nữ có khuôn mặt bị đánh sưng... im lặng nằm trên giường xinh đẹp đáng yêu. Ánh mắt của cô hồng hồng, nhìn một cái cũng biết do thời gian khóc thút thít quá dài, mà vùng mắt thâm quầng cũng cho thấy người này cả đêm chưa ngủ.
Mỹ nữ giương mắt nhìn ánh mặt trời, tâm tình rất phức tạp... cô biết hôm qua cô đả thương lòng của hai người, cô biết bọn họ có sự tham muốn giữ lấy cô rất mạnh, nếu ban đầu cô không nói dối, anh Bác sẽ không ra tay, cô quên mất là anh Bác hận nhất là cô nói dối.
Bây giờ suy nghĩ lại, mình thật không nên... trễ như thế mới về nhà, điện thoại di động lại tắt nguồn, nhất định bọn họ lo lắng gần chết......
Sau khi trở lại còn liên tục nói dối nữa chứ, bọn họ hiểu lầm cũng là chuyện bình thường, sau đó mình còn nói những lời đó...
Mỹ nữ lấy tay sờ sờ gò má còn đang đau nhói, thật là đau... anh ấy xuống tay mạnh quá đi T^T......
Cũng trong lúc đó, một mỹ nam mày kiếm, mắt hẹp dài, môi mỏng, tựa vào đầu giường, rất rõ ràng, cũng là cả đêm chưa ngủ.
Mỹ nam nhìn năm ngón tay thon dài của mình, có chút nhíu mày, làm sao lại đánh cô như vậy, cho dù cô không đúng, cũng không nên đánh vào mặt của cô chứ, mình có đả thương sự tự ái của cô không?... khẳng định cô rất hận anh.
Mỹ nam ảo não lấy tay vắt lên trán, thương yêu cưng chiều nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, cô cư nhiên dùng một món đồ chơi đáng buồn để định nghĩa địa vị của cô trong lòng bọn họ.... thật là đáng buồn......
Một gian phòng khác, cũng là mỹ nam mày kiếm, mắt hẹp dài, lông mày chớp chớp nhìn tư liệu trước mắt.... Doãn Thiên, nam, tuổi, Tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, cha: Doãn Phong; mẹ: Sở Liên, tuổi mất mẹ, tuổi mất cha, sau đó sống với họ hàng bên nội. tuổi lấy được bằng tiến sĩ. Những thứ khác thì không tra rõ được...
Mỹ nam tựa lưng vào ghế ngồi, anh nhớ hai năm trước Tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị gọi là Doãn Nguyên chứ không phải Doãn Thiên...
Hơn nữa nếu cậu ta là Tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, tại sao còn phải đi học đại học? Huống chi cậu ta đã sớm là tiến sĩ.
Anh nghĩ không ra được cậu ta có lý do gì mà muốn đi học đại học, rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao cậu ta muốn đến gần Bảo Bảo, chỉ là thích người bạn như cô thôi sao?
Mỹ nam mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Long Tịch Bảo bị đánh và những lời cô đã nói, quan hệ của bọn họ vốn càng ngày càng gần, Long Tịch Bác ra một cái tát này, Long Tịch Bảo nói lời này... có phải tất cả đều trở lại vạch xuất phát hay không.. thậm chí so với vạch xuất phát càng tôi tệ hơn... mà tất cả... rất đúng dịp... đều bởi vì Doãn Thiên.......
Ban đầu, lúc nhìn thấy anh ta… Dự cảm xấu.... thật xảy ra, là tình cờ... hay đã bị sắp đặt sẵn