"Em ăn chậm một chút, không ai giành với em." Long Tịch Bác buồn cười nhìn Long Tịch Bảo ăn như sói đói, thay cô lau vết kem trên miệng.
“Không phải anh muốn dùng cái loại ngôn ngữ cho ăn mày đồ ăn nói chuyện với em đấy chứ ghét." Long Tịch Bảo liếc Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên một cái, kháng nghị.
"Ha ha em đừng đánh giá thấp thực lực của mình như vậy em so với ăn mày, chỉ có hơn chớ không kém" Long Tịch Bác ác liệt nói.
"Điều này cũng không thể trách em được! Đã ngày chỉ ăn cháo trắng, một chút đồ ăn vặt cũng không có, hại côn trùng trong bụng đói bụng, khó khăn lắm mới được ra ngoài, còn chưa ăn đủ đâu! Các anh thật là độc ác biết rõ người ta không ăn quà vặt sẽ chết, còn đối với em như vậy "
Long Tịch Bảo nói nhỏ nhỏ, vừa nói còn không quên nhét hai cái kem vào miệng, bộ dáng kia đáng yêu vô cùng.
"Nếu không hung ác thì sao quản em nổi, xem em lần sau còn dám hay không." Long Tịch Bác nhìn cô, khẽ cười.
"Ông cụ non, thật dài dòng" Long Tịch Bảo bĩu môi, nhỏ giọng trở lại.
"Em nói cái gì?! Ai là ông cụ non?!" Long Tịch Bác đưa tay véo thịt trên má cô mặt cười nhưng trong lòng không cười mà hỏi.
"A! đau"
Long Tịch Bác buông tay ra, cười híp mắt nói: "Nói chuyện với anh phải cẩn thận một chút, có biết hay không, em cũng biết đấy, phản ứng của con người anh rất mau lẹ, vừa nghe đến lời mình không thích nghe, tay của anh sẽ động đậy, hiểu rõ?"
Long Tịch Bảo xoa xoa má bị bấm hồng, tâm bất cam tình bất nguyện trở lại: "Hiểu rõ hiểu chết liền...."
"Hử? Lặp lại lần nữa?"
Long Tịch Bảo dùng giọng nói khoa trương cùng vẻ mặt hô to một tiếng: "Tai anh thính thế"
Long Tịch Hiên cùng Long Tịch Bác trăm miệng một lời nói: "Con bé này....."
Long Tịch Bảo sửng sốt một chút, cười mờ ám dò xét hai khuôn mặt giống nhau như đúc, mập mờ nói: "Các anh ăn ý như vậy có từng suy nghĩ về chuyện ấy ấy "
" Long Tịch Bảo!" trăm miệng một lời.
"He he không có gì không có gì, cứ coi như em chưa nói gì." Người kia cười mỉm, tiếp tục ăn kem.
Long Tịch Bác cong ngón tay thon dài, không chút nghĩ ngợi “thưởng” người kia một chưởng” nhất dương chỉ”, hài lòng nghe được tiếng kêu đau.
"Anh cảnh cáo em, em mà ăn nói lung tung, anh sẽ cho em đẹp mặt."
Long Tịch Bảo ủy khuất ôm đầu của mình, lớn tiếng kháng nghị đến: "Đó đâu phải là lung tung! Anh chẳng biết thưởng thức gì cả."
"Anh vốn là người không biết thưởng thức đấy, em không được nói lung tung nữa đấy." Long Tịch Bác nhún nhún vai, ra lệnh.
"Cai không được!" Long Tịch Bảo nhìn anh.
Long Tịch Bác trừng mắt
"A à ha ha, được được, em sẽ ít miệng lại, hô hô." Long Tịch Bảo nói lấy lòng, chỉ thiếu cúi đầu cúi người, đưa giỏ trái bày tỏ lòng thành.
Long Tịch Bác cười tuyệt mỹ: "Rất tốt, trẻ con dễ dạy, rất có tiền đồ."
"Đâu có đâu có, chủ yếu là do sư phụ dạy hảo." Long Tịch Bảo vẻ mặt đưa đám.
Long Tịch Hiên bên cạnh, nụ cười không dừng lại bao giờ, thật ra thì anh không nói ra được anh rốt cuộc yêu cô chỗ nào, chỉ biết là, mỗi ngày cùng cô chung một chỗ rất vui vẻ, nhìn cô cười, nhìn cô quậy phá, nhìn cô lanh chanh.
Tất cả đều thành một thói quen trong cuộc sống của anh, nếu như có một ngày, cô không ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ điên mất, cô chính là tử huyệt của anh,
Không nghi ngờ chút nào vì yêu cô, không có lý do gì chỉ nguyện ý cưng chìu cô một đời. Anh nghĩ thế, Long Tịch Bác cũng nghĩ giống vậy.
Đối với cô bọn họ không có năng lực chống cự, đây là thần chú gì sao?
"Anh Hiên" Long Tịch Bảo kêu lên, còn chớp chớp mắt to với Long Tịch Hiên.
Long Tịch Hiên cùng Long Tịch Bác sửng sốt, nhìn nhau một cái.
"Cái gì?" Long Tịch Hiên đề phòng nhìn Long Tịch Bảo.
"Anh Bác làm bể điện thoại người ta rồi" Long Tịch Bảo meo meo.
"Bể thì đã bể, không sao, đừng đau lòng." Long Tịch Hiên cười khẽ, đáp trả.
"Không phải ý của em là cái máy cũ hỏng rồi anh hiểu chưa?" Long Tịch Bảo ám hiệu
mười ngón tay Long Tịch Hiên bắt chéo, ưu nhã đặt trên cặp chân đẹp, lưng dựa vào ghế, khẽ gật đầu một cái.
"Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, anh còn sợ em không bỏ được, dù sao dùng đã lâu, có tình cảm chứ sao."
"Không phải là ý em nói hỏng rồi, mua cái mới được không?" Long Tịch Bảo dứt khoát nói rõ.
"Em muốn máy mới làm gì? Muốn tìm Âu Dương Tuyết thì nói cho Phượng kiệt một tiếng là được." Long Tịch Hiên khẽ cười như cũ, nói.
Long Tịch Bảo nhìn Long Tịch Hiên một chút, rốt cuộc mới biết anh đang bẫy cô hít sâu một hơi: "Em không phải là muốn tìm Tuyết Tuyết, em muốn gọi cho anh Thiên."
Nghe vậy, Long Tịch Hiên cùng Long Tịch Bác lập tức bắt đầu nhả ‘không khí lạnh lẽo’, Long Tịch Bảo run một cái.
"Các anh đừng như vậy, thật không có gì, em thích chính là là thích các anh, các anh không để ý tới em trong khoảng thời gian này, em đều sắp trở thành oán phụ mỗi ngày đều nhìn về phía cửa, nếu như các anh thật sự không quan tâm tới em, em cũng không biết làm sao nữa, cho nên không thể làm gì khác hơn là lựa chọn đi sợ đối mặt, cũng sợ nhìn thấy các anh lạnh lùng đợi chút em là bạn của anh Thiên, cũng thích anh ấy, nhưng loại thích này so với yêu mến các anh... không giống nhau, dù sao, giống như thích Tuyết Tuyết vậy, em hi vọng anh ấy vui vẻ, cũng hi vọng Tuyết Tuyết vui vẻ." Long Tịch Bảo nói một hơi, cuối cùng nuốt nước miếng một cái, thận trọng hỏi: "Nói như vậy các anh hiểu chưa?"
Long Tịch Bác cùng Long Tịch Hiên im lặng nghe cô nói xong, cô tuôn ra một tràng, nhưng bọn họ nghe rõ nhất là câu ‘em thích chính là các anh’, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Long Tịch Bảo, cố gắng tìm ra độ tin cậy từ trong mắt của cô.
Nếu như cô nghĩ một đằng nói một nẻo, bọn họ sẽ không tha cho cô, nhưng mà bọn họ nhìn thấy ánh mắt của cô trong vắt, không có một tia dối trá và hốt hoảng giam cầm lâu như vậy cô rốt cuộc chịu đối mặt sao.
Long Tịch Bác ôm lấy Long Tịch Bảo đặt trên đùi mình, giọng nói có chút không yên: "Em thích bọn anh, là thích thế nào?"
Long Tịch Bảo xấu hổ đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại không tránh né chút nào, nhìn thẳng bọn họ, dịu dàng mà nghiêm túc trở lại: "Em thích các anh, giống như bọn anh yêu em vậy."
Long Tịch Bác ôm chặt người trong ngực, cằm chống lên đỉnh đầu cô, nhẹ nói: "Em biết bọn anh chờ những lời này bao lâu rồi không?"
Tay trái Long Tịch Bảo kéo lấy Long Tịch Hiên, tay phải đặt lên tay của Long Tịch Bác, nhẹ nhàng nói: "Em biết rõ, em luôn cho rằng..., em thật sự rất sợ, sợ mẹ sẽ trách em, sợ cha sẽ chỉ trích các anh, sợ người đời sẽ không tha cho chúng ta, càng sợ chính là mình không thể cho các anh hạnh phúc, cho đến bây giờ em vẫn sợ, nếu như bị người ta biết, người ta sẽ nói thế nào, như vậy đối với danh dự【 Long Vũ 】cũng sẽ ảnh hưởng, mặc dù chúng ta không phải anh em ruột thịt, nhưng mà em thật sự là không biết làm sao cho phải, nhưng em cũng không muốn lừa gạt mình. Em thích các anh, từ khi các anh đem em về nuôi, em lệ thuộc vào các anh, từ khi các anh chăm sóc em, là thật." Nói xong, nước mắt nhỏ xuống trên váy cô,
Đúng vậy, cô biết, cô vẫn luôn rõ tim mình.
Long Tịch Hiên nâng đầu cô lên, dịu dàng lau đi nước mắt trong suốt, khẽ hôn môi của cô, : "Đừng sợ, tất cả đã có chúng anh, có chúng anh ở đây, em đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng sợ, chỉ cần hưởng thụ tình yêu của bọn anh đối với em là đủ rồi."
Long Tịch Bảo khóc nức nở nghẹn ngào, nếu như cô không yêu, cô còn có thể trốn, có thể chạy, nhưng mà cô yêu, cô chỉ có thể sống ở đây, trốn không thoát cũng không chạy được, bởi vì cô không thể rời bọn họ, bọn họ dịu dàng, bọn họ bá đạo, bọn họ sủng ái, cô đều không bỏ được
Long Tịch Hiên đứng lên đi về phía gian phòng, chỉ chốc lát lại quay về, từ trong túi quần lấy ra một cái iPhone mới, đặt trong tay Long Tịch Bảo.
"Sớm biết hôm nay em muốn điện thoại, cầm lấy, nhưng phải nhớ những lời em nói hôm nay, nếu em lừa bọn anh, hậu quả em tự biết."
Long Tịch Bảo hít hít lỗ mũi, nhìn Long Tịch Hiên một cái: "Ai bảo."
Long Tịch Bác vuốt vuốt đỉnh đầu của cô"Em chính là một tên nhóc lừa gạt."
Long Tịch Bảo lau sạch nước mắt, sờ sờ lỗ mũi "Em sợ nên mới nói dối đấy chứ"
Long Tịch Hiên cùng Long Tịch Bác cười cười, không hẹn mà cùng véo gương mặt của cô, trăm miệng một lời: “Quỷ nhỏ này!"
Long Tịch Bảo cười, tặng bọn họ mỗi người một cái “Thơm”: "Quá khen."
Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi vị hạnh phúc mùa xuân đã tới