CHƯƠNG : MẸ LUÔN NGHĨ MẸ VÀ CON CÙNG LÀ MỘT LOẠI NGƯỜI
“Diệp Ân Tuấn, mẹ không thể không thừa nhận, con là đứa con mà mẹ hài lòng nhất! Cũng là người làm mẹ kiêu ngạo, nhưng con lại vì một người phụ nữ mà làm trái ý mẹ, con thật sự cho rằng con là ông vua ở Hải Thành thì con có thể đối phó mẹ được sao? Cho dù con biết mẹ là người sai Phương Tử Tường làm những chuyện đó thì thế nào? Có thể để mẹ nhìn thấy sự ưu tú của con, chỉ là một đứa bị nhà họ Phương đuổi đi, chết cũng không oan uổng.”
Diệp Ân Tuấn phải lắc đầu khi nghe thấy Phương Thiến nói.
“Không, bà vốn không có trái tim, tôi nói rồi, tôi hiểu rất rõ mỗi cử động của bà, cho nên xin bà nói cho tôi biết, cái chết của Nam Phương có liên quan đến bà hay không?”
“Sao lại liên quan đến mẹ được chứ? Mẹ chưa làm gì cả, hơn nữa trước khi Nam Phương chết mẹ còn chạy đến, tiễn nó đi chặng đường cuối cùng, huống chi mẹ thương Nam Phương đến thế, sao mẹ có thể hại chết nó được?”
Phương Thiến nói rất chân thành, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không tin.
“Bà thương Nam Phương chẳng qua là vì Nam Phương thích ỷ lại bà, chẳng qua là vì Nam Phương thật sự xem bà là mẹ, nhưng bà lại có ý đồ gì với Nam Phương? Có lẽ trước kia tôi sẽ cảm thấy bà đối xử rất tốt với Nam Phương, nhưng bây giờ tôi mới biết được, tất cả chúng tôi đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Bà đối xử tốt với Nam Phương, chẳng qua chỉ muốn để lại cho bản thân một con đường lui, chẳng qua để làm tôi cảnh giác, để tránh đến lúc tôi không chịu khống chế thì dùng Nam Phương để thay thế tôi. Tôi đã giành được tất cả nhà họ Diệp, nếu chỉ cần bảo vệ những thứ đó thì đã không cần một thiên tài như tôi nữa, cho nên Nam Phương là người được chọn tốt nhất, nhưng chuyện làm tôi khó hiểu là vì sao bà lại hại chết Nam Phương? Có phải em ấy đã phát hiện bí mật gì của bà hay không?”
Lời Diệp Ân Tuấn nói ra làm sắc mặt Phương Thiến có hơi xấu đi.
“Con ăn nói bậy bạ gì đó? Mẹ đã nói rồi, cái chết của Nam Phương không có liên quan gì đến mẹ.”
“Nếu tôi không biết bà là người nhà họ Phương, nếu tôi không biết mỗi một đứa con gai của nhà họ Phương đều ôm một mục đích để gả chồng thì có lẽ tôi sẽ không nghi ngờ đến bà. Ngọc bài trên người Nam Phương đến chết cũng không hề rời khỏi người. Quy tắc của nhà họ Diệp chúng tôi là người còn sống thì ngọc bài phải còn, người chết thì ngọc bài phải hạ táng cùng.
Nhưng lúc Nam Phương chết, tôi không nhìn thấy ngọc bài khảm đao, lúc đó tôi đã rất khó hiểu, sau đó khi tôi lấy được ngọc bài từ trong tay Minh Triết, tôi mới phát hiện ngọc bài có một chỗ khác biệt, bà có biết là ở nơi nào không?”
Diệp Ân Tuấn thò tay vào túi lấy ngọc bài kia ra.
Sắc mặt Phương Thiến trở nên vô cùng tệ.
Diệp Ân Tuấn biết, bà ta đã biết.
“Bà cũng biết đúng không? Trên khối ngọc bài này có một chỗ bị vỡ vụn. Tuy có lẽ bà đã tìm thợ sửa chữa ngọc thạch giỏi nhất thế giới để sửa chữa khối ngọc này, nhưng tôi vẫn nhìn ra được điểm khác biệt. Chỗ này có một cái khe, mà bên trong còn có vết máu thấm vào. Tuy thợ sửa chữa đã khôi phục ngọc bài này lại như lúc đầu, chỉ tiếc ngọc nát thì cũng đã nát, cho dù có sửa lại thì cũng khác với trước kia. Nếu bà thật lòng thích Nam Phương, có lẽ ngọc bài này sẽ vỡ vụn trên chiến trường, do bà không nỡ cho nên mới tìm thợ sửa chữa lại. Nhưng sau khi tôi biết được lòng tham của bà, tôi lập tức biết bà sẽ không làm chuyện nhàm chán này, trừ phi cái chết của Nam Phương có liên quan đến bà, bà sợ người khác phát hiện ra, hoặc là lần theo dấu vết phát hiện gì đó, bà đoán xem bà tốn công làm những chuyện đó, tôi cũng điều tra được nơi bà sử dụng tài chính, thậm chí tôi còn tìm được người thợ đã sửa chữa.”
Diệp Ân Tuấn nói đến chỗ này, sắc mặt Phương Thiến đã cực kỳ tồi tệ.
“Con điều tra mẹ?”
“Tôi không nên điều tra bà sao? Vào lúc bà đối xử với Hạ Lan như thế, vào lúc bà đuổi Diệp Tranh đang bị bệnh trầm cảm ra khỏi nhà họ Diệp, tôi đã bắt đầu điều tra bà. Một người phụ nữ mềm lòng không thể nào đuổi Diệp Tranh đi được. Cho dù bà có ý kiến với Hạ Lan, cũng sẽ không mặc kệ sự sống chết của con cháu nhà họ Diệp, trừ khi bà vốn không để ý đến việc phồn vinh hưng thịnh của nhà họ Diệp, cũng không để ý đến tính mạng của con cháu nhà họ Diệp, cho nên bà mới không thèm để ý. Như vậy vì sao tôi không thể điều tra bà chứ? Chẳng qua lúc bà lợi dụng tai nạn xe cộ để kim thiền thoát xác, tôi vẫn chưa điều tra được thứ tôi muốn điều tra mà thôi. Bây giờ ở trước mặt tôi, sau khi tôi đã biết được tất cả chi tiết, bà còn định diễn trò tình mẹ con sâu nặng với tôi à? Bà thấy tôi sẽ mắc bẫy bà sao?”
Diệp Ân Tuấn cười khẩy.
Sắc mặt Phương Thiến từ tức giận dần dần bình tĩnh lại.
Bà nhìn Diệp Ân Tuấn, nhìn người đàn ông do một tay bà nuôi nấng, đột nhiên khẽ nói: “Mẹ hối hận thật, vào lúc con mới ra đời, không, vào lúc con thể hiện ra con là thiên tài, mẹ nên giết con để chấm dứt mối họa sau này. Nếu không phải bởi vì lúc đó nhà họ Diệp cần một đứa con trai để mẹ có thể đứng vững vị trí, sao mẹ có thể chịu đựng để con sống đến bây giờ chứ? Nếu con là người bình thường như Nam Phương thì cũng thôi, đáng tiếc vì sao con lại muốn tài giỏi đến thế? Là mẹ quá khinh thường, là do mẹ quá yêu quý người có tài, không ngờ lại tự chôn xuống một quả bom cho chính mẹ.”
“Nói nhiều như thế thì có ích lợi gì chứ? Tôi vẫn còn sống, hơn nữa còn sống đến bây giờ, còn có thể đứng ngang hàng với thế lực của bà, đứng trước mặt bà, cho nên bà nên nói cho tôi biết, vì sao bà muốn giết Nam Phương?”
Lần này Phương Thiến không cãi lại, mà hỏi thẳng: “Vì sao con lại nói cái chết của Nam Phương có liên quan đến mẹ?”
“Bởi vì bà là phụ nữ của nhà họ Phương! Tôi đã tìm được những tài liệu của năm xưa, tôi điều tra trùm tội phạm bên trong, vợ của anh ta cũng họ Phương. Nếu không phải tôi biết được sứ mệnh của phụ nữ nhà họ Phương các người cách đây không lâu, có lẽ tôi thật sự sẽ không nghĩ theo chiều hướng đó. Tôi cũng hỏi Phương Quyên, cô ta nói rất nhiều năm về trước nhà họ Phương là do bà làm chủ, lúc đó bà vừa mới gả đến nhà họ Diệp không bao lâu. Cho nên từ thời gian là tôi có thể nhìn ra được, thời gian kết hôn của vợ của trùm tội phạm ở sau bà, chắc chắn là bị bà sắp xếp qua đó. Cho dù Nam Phương điều tra vụ án buôn lậu ma túy, dựa vào mối quan hệ chiến hữu của tôi ở trong quân đội, bọn họ cũng sẽ bảo vệ Nam Phương thật tốt, nhưng Nam Phương lại chết. Chuyện này tôi nghĩ kiểu gì cũng không thể hiểu nổi, có lẽ là vì Nam Phương phát hiện thân phận của bà, có lẽ là vì bà có dính líu gì đó với trùm tội phạm, cho nên em ấy mới dẫn họa sát thân vào người đúng không?”
Diệp Ân Tuấn càng nói càng kích động.
Nếu không phải bởi vì còn có rất nhiều câu hỏi chưa hỏi xong, có lẽ bây giờ anh đã không khống chế được Phương Thiến.
Phương Thiến cười lạnh nói: “Nếu đã muốn biết đến thế, không bằng đi xuống dưới hỏi nó cho rõ ràng?”
Trong lúc nói chuyện, bà vung tay lên, lập tức có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng bao vây Diệp Ân Tuấn vào trong, thậm chí người nào cũng đều mang theo vũ khí.
Phương Thiến cười nói: “Mẹ thừa nhận con đánh nhau rất giỏi, nhưng mà mẹ cũng không tin là có nhiều người bao vây con như thế, con còn có thể chạy thoát được? Vì một người phụ nữ mà mất mạng, Diệp Ân Tuấn, con không nên là người có thể làm ra chuyện ngu ngốc này. Mẹ vẫn luôn nghĩ mẹ và con cùng là một loại người, đều là người tàn nhẫn độc ác, lạnh lùng vô tình, không ngờ mẹ đã nhìn lầm. Con có trách thì trách con quá đa tình đi.”
Bà phất tay, những người đó lập tức nhào về phía Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Phương Thiến, bà sống lâu quá rồi, lâu đến mức bà tự cho mình là đúng, tự cho rằng cấp bậc của bà càng ngày càng cao. Tôi thấy bà nên tỉnh táo lại đi.”
“Có ý gì?”
Phương Thiến còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Ân Tuấn đã huýt sáo.
Lập tức có một đám người được huấn luyện kỹ càng từ bên ngoài bao vây đám người Phương Thiến lại.
“Đây là người nào? Rõ ràng mẹ đã khống chế được người nhà họ Diệp rồi!”
Phương Thiến hoảng sợ thất sắc.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Lúc thế lực của nhà họ Diệp có vấn đề, chắc là vào năm năm trước khi Hạ Lan chết trong biển lửa.
Tuy bà đã làm rất hoàn mỹ, người khác cũng không nhìn ra được điều gì, nhưng tôi vẫn có lòng cảnh giác, bắt đầu từ khi đó, tôi đã bảo Tống Đình bí mật huấn luyện một đội ngũ thuộc về tôi. Bây giờ đã đến lúc bắt gọn thế lực còn sót lại của bà ở nhà họ Diệp rồi.”
Anh nói xong, người hai bên lập tức đánh nhau.
Người của Phương Thiến sao có thể là đối thủ của người Diệp Ân Tuấn được?
Không bao lâu sau, đã phân ra được thắng bại.
Phương Thiến thấy bản thân thua thê thảm, có hơi không cam lòng.
“Người nhà họ Phương đâu? Còn không mau ra đây!”
“Bọn họ không ra được! Tôi nghĩ bây giờ những người đi theo bà đều bị cảnh sát mời lên đồn uống trà hết rồi.”
“Diệp Ân Tuấn, con có ý gì?”
Phương Thiến lập tức luống cuống.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Nhà họ Phương có lòng tham quá lớn, nếu chỉ làm gia tộc bình thường thì cũng không sao, nhưng bà lại không biết thỏa mãn. Lúc trước khi Khôn lấy bản thiết kế quân khu từ trong tay tôi, tôi đã nghi ngờ nhà họ Diệp có gián điệp, nhưng lúc đó tôi không nghĩ đến người đó là bà. Nhà họ Phương muốn bản thiết kế quân đội, thậm chí còn tham dự vào án mạng của Nam Phương vào năm trước, bà cảm thấy bọn họ không nên đi giải thích rõ ràng với lãnh đạo cấp cao hay sao?
Hơn nữa tôi phát hiện mấy năm nay trong thời gian bà cư trú ở nước ngoài đã có tiếp xúc rất gần với trùm của một tổ chức nào đó. Tên trùm đó hình như là một người phản động, cho nên rốt cuộc bà muốn dẫn dắt nhà họ Phương làm ra hành động động trời nào, không lẽ tôi không nên làm một công dân tốt báo cáo việc này sao? Hơn nữa bà cảm thấy đối với một thiên tài máy tính như tôi, còn có cái gì là tôi không điều tra ra được sao?”
Mặt Phương Thiến lập tức trắng bệch.
“Diệp Ân Tuấn, vì một người phụ nữ mà con dám đối xử với mẹ như thế, không sợ bị trời đánh sao?”
“Bà không phải mẹ ruột của tôi, cũng không có công ân nuôi dưỡng tôi, thậm chí bà còn hại chết anh em của tôi, ba của tôi, tại sao tôi phải sợ trời đánh chứ? Tôi chỉ sợ tôi không trừng trị bà thì người nhà của tôi không thể yên tâm nơi chín suối được!”
Phương Thiến lui ra sau hai bước, nói: “Con đừng có nghe Thẩm Hạ Lan ăn nói bậy bạ, cô ta lừa gạt con! Ba của con bị bệnh chết! Cô ta nói như thế là vì muốn khích bác mối quan hệ giữa hai chúng ta, con nhỏ Thẩm Hạ Lan đó có lòng dạ rất sâu.”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, nói nhỏ: “Thẩm Hạ Lan không hề nói cho tôi bất cứ câu nào về nguyên nhất cái chết của ba, là do bà nghĩ quá nhiều mà thôi. Từ chuyện ngọc bài của Nam Phương, tôi mới bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân cái chết của ba, cho nên tôi đã lấy hồ sơ vào lúc ba qua đời, nhìn kết quả khám nghiệm tử thi của ông ấy, ông ấy chết vì trúng độc Natri. Nhưng trước giờ bà chưa bao giờ nói cho tôi.”
Phương Thiến nghe Diệp Ân Tuấn nói như thế, lập tức xoay người chạy.
Có lẽ không ngờ Phương Thiến sẽ có hành động như thế, có lẽ là trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, Diệp Ân Tuấn ngẩn ngơ.
Anh trơ mắt nhìn dáng vẻ Phương Thiến co giò bỏ trốn, tốc độ kia thật sự có thể sánh ngang với kiện tướng thể dục thể thao.
Đây có phải là Phương Thiến luôn cầm gậy chống không?
Nhưng vào lúc Diệp Ân Tuấn chưa kịp phản ứng, có một bóng người lại nhanh chóng chạy vụt qua trước mặt anh, chạy như bay về phía Phương Thiến bỏ chạy.