CHƯƠNG : KIẾP SAU CHO DÙ THẾ NÀO ANH CŨNG SẼ KHÔNG BUÔNG TAY
“Cô ấy ở đâu?”
Diệp Ân Tuấn buông bà Phương ra, tùy ý để bà ngã ngồi dưới đất há to miệng hít thở như một con cá chế.
Lam Thần ngồi xổm xuống, vươn tay với bà Phương.
“Tôi đỡ bà lên.”
Bà Phương cảm động rưng rưng nước mắt khi nghe Lam Thần nói.
“Đừng tưởng rằng bây giờ cậu nói vài câu hay ho thì tôi sẽ không oán trách cậu. Nếu không phải vì cậu, Đình Đình sẽ không chết.”
Bà Phương quăng tay Lam Thần ra, khóc đến nao lòng.
Tim Lam Thần như bị siết chặt lại.
Đúng vậy, nếu không có anh, có lẽ Phương Đình sẽ không chết.
Có lẽ cô sẽ không có được tình yêu của cô, nhưng cô sẽ vẫn sống khỏe mạnh. Chỉ khi còn sống thì con người mới có hy vọng, đúng không? Chỉ cần còn sống thì mới có thể làm được những chuyện khác đúng không?
Nhưng bây giờ, lại bởi vì tình yêu của anh mà lại hại chết Phương Đình, làm hại bà Phương không còn con gái.
Lam Thần không hề có chút phản kháng nào trước những lời lên án của bà Phương.
Diệp Ân Tuấn không thèm để ý đến việc giữa hai người bọn họ có gút mắc gì, lần này đến đây là vì cứu Lam Thần, trả cho ơn lại cho anh, bây giờ đã trả ơn xong rồi, anh sẽ không vì bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà không quan tâm đến Thẩm Hạ Lan nữa.
“Tôi hỏi anh, anh nói có tin tức của Thẩm Hạ Lan, cô ấy ở đâu?”
Lúc này Lam Thần mới nhìn Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Bị Đường Trình Siêu dẫn đi. Phi tìm được cúc áo của Đường Trình Siêu ở sân sau, chắc là trong quá trình bà chủ giãy dụa đã bị rớt xuống.”
Phi chính là người đàn ông gầy nhỏ kia.
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt, anh làm cách nào cũng không ngờ được, Đường Trình Siêu lại có can đảm dám làm chuyện gì với Thẩm Hạ Lan, không lẽ anh thật sự cho rằng Phương Thiến có thể bảo vệ anh ta, bảo vệ nhà họ Đường sao?”
“Sao Phi có thể xác định được đó là cúc áo của Đường Trình Siêu?”
“Trên đó có dấu vân tay của Đường Trình Siêu, hơn nữa Phi nói, anh ta đã trích xuất video theo dõi ngày hôm nay, phát hiện cúc áo của bộ vest Đường Trình Siêu mặc hôm nay giống y như đúc cái cúc này.”
Diệp Ân Tuấn hơi dịu sắc mặt lại khi nghe Lam Thần nói.
Đường Trình Siêu sao?
Anh ta cũng gan thật!
Diệp Ân Tuấn sờ ngón tay anh, nhìn Lam Thần hỏi: “Vì sao anh gọi Hạ Lan là bà chủ?”
“Người như tôi chỉ cần còn sống thì sẽ có một giá trị, chính là để người ta dùng để nghiên cứu, cả đời cũng chỉ có thể làm chuột bạch, lúc này giáo sư Phương nói cho ta, cũng là Phương Thiến nói cho tôi biết. Tôi cũng từng cho rằng là như thế, bởi vì cho dù tôi có đi ra ngoài thì người ở bên ngoài vẫn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, thậm chí còn xem tôi như một vật phẩm để đưa ra đấu giá như ở thành phố ngầm.
Cho nên tôi tự nhủ với bản thân, tôi sống chính là đang lãng phí không khí. Nhưng có một ngày, Đình Đình nói với tôi, mỗi người đều có giá trị để được tồn tài, đều có chuyện mà bản thân muốn làm và phải làm. Bắt đầu từ lúc đó, lời Phương Đình nói, ước mơ và lý tưởng của Phương Đình cũng trở thành ước mơ và lý tưởng của tôi.
Bây giờ Phương Đình không còn nữa, vốn tôi định đi theo cô ấy, nhưng cô ấy lại không yên tâm về ba mẹ của cô ấy, không yên tâm về bà chủ. Cô ấy nói cho tôi, đời này cô ấy nợ bà chủ một ân tình, hy vọng tôi có cơ hội có thể trả lại. Lúc tôi bị Phương Thiến khống chế, anh và bà chủ không màng nguy hiểm, không để ý đến mối nguy hiểm khi mới mang thai mà đến cứu tôi, biết rõ là cái bẫy nhưng vẫn đến, chỉ dựa vào điểm này, mạng sống đời này của Lam Thần tôi đã thuộc về hai người. Cho dù hai người muốn tôi là cái gì, tôi cũng không hề oán hận, nhưng tôi hy vọng hai người có thể cho tôi chăm sóc ba mẹ của Phương Đình.”
Nghe Lam Thần nói như thế, Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Anh là một người đàn ông có máu có thịt.
Tuy trông có hơi yêu nghiệt một tí, nhưng vậy thì sao chứ?
Diệp Ân Tuấn rất tôn trọng tình cảm mà anh dành cho Phương Đình.
“Được, tôi đồng ý. Từ giờ trở đây, người trong tay tôi sẽ giao cho anh, sau này anh phụ trách việc nghe lệnh Hạ Lan là được.
Ám Dạ lúc đầu của nhà họ Diệp đã bị giải tán, bây giờ anh là đội trưởng của Ám Dạ. Tôi không hy vọng anh là Dương Tân thứ hai.”
“Tôi sẽ không như thế!”
Đáy mắt Lam Thần mang theo vẻ kiên định.
“Dẫn theo Phi đi cùng tôi, bên này tôi sẽ tìm người chằm sóc bà Phương và giáo sư Phương, cho anh về. Tôi hy vọng cho dù là khi nào, anh cũng không được vì bọn họ mà làm trễ nãi chuyện của Hạ Lan.”
“Được.”
Lam Thần xoay người đi ngay, không hề nghi ngờ lời Diệp Ân Tuấn nói.
Diệp Ân Tuấn thấy anh như thế, cũng yên tâm.
Cuối cùng bên người Thẩm Hạ Lan cũng có người của anh.
Diệp Ân Tuấn đi theo đám Lam Thần về khách sạn, Phi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, chân vẫn hơi nhũn ra.
“Tổng giám đốc Diệp.”
“Tốt nhất anh đã điều tra ra được địa chỉ của bọn họ, nếu không…”
“Vẫn chưa điều tra được địa chỉ cụ thể, nhưng chắc là chỉ trong phạm vi này.”
Phi đối mặt với áp suất thấp của Diệp Ân Tuấn, sợ đến mức nói không trôi chẩy, thậm chí suýt chút nữa không khống chế được đái trong quần.
Diệp Ân Tuấn nhìn khu vực Phi đánh dấu, vội vàng nhìn Lam Thần.
Khu vực này, chắc Lam Thần rất quen thuộc.
Lam Thần nhìn một chút nói: “Nơi này là trung tâm thành phố, khu vực khá nhộn nhịp, dòng người rất đông, hơn nữa dân cư lưu động cũng rất nhiều. Đường Trình Siêu có thể tùy tiện thuê một chỗ trốn ở nơi này, có lẽ chúng ta phải tìm kiếm vài ngày, bởi vì người ở đây đều không cần xem thẻ căn cước, chỉ cần đưa tiền là được. Đường Trình Siêu cũng không thiếu tiền.”
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại.
“Không thiếu tiền? Đó là vì tôi quá nhân từ với anh ta.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại, gọi cho Tống Đình.
“Tôi không quan tâm bây giờ cậu đã điều chỉnh tâm lý lại được hay chưa, tôi cũng không quan tâm bây giờ cậu ở đâu, Tống Đình, ngày nghỉ của anh đã chấm dứt. Bắt đầu từ bây giờ, dùng hết tất cả lực lượng, tôi muốn tập đoàn Đường thị biến mất khỏi thế giới này.”
Lúc Tống Đình nhận được điện thoại, hơi sững sờ.
Diệp Ân Tuấn không phải là người không có tình cảm, cũng sẽ không đột nhiên yêu cầu anh quay về đi làm, trừ khi đã xảy ra chuyện gì, mà có thể làm Diệp Ân Tuấn tức giận đến thế, trừ Thẩm Hạ Lan ra chắc cũng không còn ai nữa.
Tống Đình vội vàng nói: “Được, tôi lập tức đi làm.”
Từ trước đến giờ, Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ lo lắng về khả năng nghiệp vụ của Tống Đình.
Phi nhìn thấy tất cả, càng thêm sợ hãi.
Lam Thần nắm chặt tay anh, nói nhỏ: “Chăm chỉ hoàn thành tốt chuyện của mình là được, chuyện bảo vệ bà chủ nhất định phải không được có sơ suất nào, những chuyện khác thì không cần phải sợ.”
Phi nhìn Lam Thần, người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ này, không tự chủ được gật đầu.
Diệp Ân Tuấn không có ý kiến gì về cách Lam Thần quản lý cấp dưới.
Anh nhìn bản đồ, lạnh lùng nói: “Cho dù khó khăn đến cỡ nào, tôi nhất định phải biết được tung tích của Thẩm Hạ Lan trước khi trời tối.”
“Tôi đi làm ngay.”
Lam Thần cần theo bản đồ dẫn Phi đi, Diệp Ân Tuấn cũng không rảnh rỗi, sử dụng những mối quan hệ khác bắt đầu tìm kiếm Thẩm Hạ Lan.
Ở bên ngoài nhốn nháo tìm kiếm Thẩm Hạ Lan, mà bây giờ Thẩm Hạ Lan lại bừng tỉnh vì cơn lạnh lẽo.
Cô mở mắt, nhìn thấy toàn là băng sương, trong một khoảnh khắc nào đó, cô còn tưởng rằng cô đã xuyên đến thể giới băng giá.
“Em tỉnh rồi?”
Giọng nói quen thuộc là Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lấy lại tinh thần.”
Cô đột nhiên quay đầu, lập tức nhìn thấy Đường Trình Siêu ngồi bên cạnh cô, đang nhìn cô bằng ánh mắt đong đầy tình cảm.
Thẩm Hạ Lan lập tức nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
“Đường Trình Siêu, anh đang tìm cái chết sao? Anh tưởng Diệp Ân Tuấn sẽ cho phép anh năm lần bảy lượt khiêu khích anh ấy sao? Hay là anh cảm thấy em còn có tình cảm gì với anh?”
Thẩm Hạ Lan thấy Đường Trình Siêu giống như bị tẩu hỏa nhập ma.
Đường Trình Siêu lại cười nói: “Anh chưa từng nghĩ Diệp Ân Tuấn sẽ bỏ qua cho anh, anh cũng biết tôi đấu không lại Diệp Ân Tuấn, nhưng không sao hết, anh đã thấy rất hài lòng rồi.”
“Anh nói gì đó? Rốt cuộc anh làm gì? Đường Trình Siêu, anh sẽ liên lụy cả nhà họ Đường.
Thẩm Hạ Lan vô cùng sốt ruột.
Đường Trình Siêu cười khổ nói: “Em tự hỏi lương tâm xem năm năm nay tôi đối xử với em như thế nào. Vì sao cuối cùng người em quan tâm không phải là anh, mà toàn bộ nhà họ Đường? Nhà họ Đường đã cho em cái gì?”
“Nhà họ Đường cho em và mấy đứa con của em một nơi để an cư lạc nghiệp, tuy lúc trước anh đã cứu em, cũng là anh dẫn em về, nhưng nếu bà cụ Đường không cho phép thì anh có thể làm được sao? Đường Trình Siêu, anh giúp đỡ em, nhưng trong năm năm qua, nhà họ Đường cũng trả giá cho em và mấy đứa nhỏ không ít, cũng gánh vác lời đồn đãi vớ vẫn cho bọn nhỏ, mấy chuyện này em đều ghi khắc trong lòng, cũng chính vì thế, Diệp Ân Tuấn mới chừa cho nhà họ Đường một con đường sống. Anh đừng làm nữa có được không? Trên đời này có rất nhiều người phụ nữ tốt, chỉ cần anh buông tha em, anh sẽ có một tương lai hoàn toàn khác!”
“Nhưng những người đó không phải là em! Đều không phải là Thẩm Hạ Lan! Từ trước đến giờ người anh muốn chỉ là em mà thôi! Thẩm Hạ Lan, anh không thể hiểu nổi, rốt cuộc anh thua Diệp Ân Tuấn ở chỗ nào chứ? Vì sao có nhiều hiểu lầm, nhiều âm mưu tính kế, nhiều cực khổ như thế mà em vẫn kiên trì muốn ở lại bên người anh ta? Không lẽ em không thể buông bỏ tình yêu em dành cho anh ta sao? Chỉ cần em chọn anh, không phải cuộc sống của em cũng sẽ bước sang một trang mới sao?”
Nghe Đường Trình Siêu nói như thế, Thẩm Hạ Lan biết, anh cũng cố chấp, cũng cứng đầu giống như cô.
Thẩm Hạ Lan thôi không khuyên nữa.
Cô nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra đây là đâu.
“Đường Trình Siêu, anh điên rồi sao? Anh bắt em vào kho lạnh để làm gì?”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhận ra vì sao cô lại thấy lạnh đến thế.
Một người bị nhốt trong kho lạnh với nhiệt độ âm hai ba mươi độ C, có thể không lạnh sao?”
Cô vội vàng đứng lên vận động, sợ bản thân không chịu đựng nổi lạnh cóng.
Đường Trình Siêu lại vô cùng si mê hành động của cô, cười nói: “Như vậy không tốt sao? Anh nghĩ rất lâu, xung quanh chỗ nào cũng có tai mắt của Diệp Ân Tuấn, cho dù anh đi đâu thì anh ta cũng sẽ tìm được chúng ta. Chỉ có nơi này, cho dù anh ta có nghĩ kiểu gì cũng không ngờ được đúng không? Hạ Lan, không sao, nếu em thấy lạnh thì chui vào lòng anh, anh sưởi ấm cho em.”
“Anh điên à!”
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy đầu óc Đường Trình Siêu không được bình thường.
Cô vội vàng chạy đến cửa kho lạnh, kéo cửa ra, nhưng hình như cửa đã bị khóa rồi.
Đường Trình Siêu cười tủm tỉm nói: “Đưng tốn công, anh đã bảo người ta khóa trái cửa ở bên ngoài rồi. Không ai ngờ được chúng ta sẽ ở nơi này, cũng sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta. Bây giờ cuối cùng cũng là thế giới thuộc về riêng hai người chúng ta. Em đừng sợ, trên đường đến suối vàng anh sẽ đi cùng em, em không cô đơn. Kiếp này chúng ta không có duyên ở bên nhau, lần này anh nhất định phải nắm chặt lấy tay em, cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, không uống canh Mạnh bà, kiếp sau dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay em ra. Hạ Lan, lại đây, đến bên cạnh anh.”
Vẻ mặt và động tác của Đường Trình Siêu làm Thẩm Hạ Lan không nhịn được rùng mình.
Anh tính làm gì?
Tính ôm cô chết chùm ở chỗ này sao?