CHƯƠNG : MÀY KHÔNG SỢ THIÊN LÔI ĐÁNH SAO
Nghi vấn của Tống Đình vẫn chưa được giải đáp, bọn họ chỉ nói với anh rằng Phương Quyên được bảo lãnh rồi còn những chuyện khác thì một mực không đề cập đến.
Tống Đình còn muốn hỏi còn muốn hỏi thêm thì đối phương đã vô cùng khách sáo mà tiễn anh ta ra ngoài.
Trong lòng Tống Đình rối bời, là con, anh thở phào nhẹ nhõm khi Phương Quyên được bảo lãnh nhưng là anh em với Diệp Ân Tuấn, anh lại cảm thấy lo lắng, không biết Phương Quyên được bảo lãnh là chuyện tốt hay xấu nữa.
Ngay khi Tống Đình không biết làm sao thì Vu Vĩ xông đến, hơn nữa còn kéo tay Tống Đình đi vào một con ngõ nhỏ.
So với khi còn là bác sĩ, ông ta trông tiều tuỵ hơn, cũng khó coi hơn nhiều.
“Hãy cho tôi ít tiền, tôi muốn ra nước ngoài, “
Vu Vĩ ngang nhiên xoè tay ra với Tống Đình.
Tống Đình cực chán ghét trong lòng khi nhìn thấy người đàn ông có một nửa huyết thống với mình.
“Sao ông lại ra đây? Ông cũng được bảo lãnh sao? Ai đã bảo lãnh cho ông? Mẹ tôi đang ở đâu?
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Tống Đình, Vu Vĩ có vẻ rất mất kiên nhẫn.
“Sao cậu lại thắc mắc nhiều vậy hả? Sao tôi biết được ai bảo lãnh cho bà ta? Hơn nữa sao tôi biết bà ta đi đâu chứ? Nói không chừng đu theo tên giàu có nào đó chạy mất rồi cũng nên. Mẹ kiếp, đàn bà đúng là không đáng tin mà, bà ta chạy mất còn tôi thì hiện tại không xu dính túi, vì bà ta mà tôi ngay cả công việc cũng mất, thanh danh cũng bị hủy hoại, bây giờ thì khốn cùng và thất vọng nhường này. Cậu là con trai của bà ta, cậu phải bồi thường cho tôi! Nhanh đưa tiền cho tôi, tối nay tôi phải đi.”
Thái độ của Vu Vĩ khiến cho lửa giận của Tống Đình bộc phát.
“Con trai của bà ta? Một mình bà ta có thể sinh được con sao? Tôi mới bây lớn ông đã quăng tôi đến cô nhi viện, ông đã cho tôi được gì? Ông dựa vào đâu mà đòi tiền của tôi?”
“Dựa vào việc tao đã cho mày được sống trên cõi đời này!”
Vu Vĩ trở nên kiêu ngạo.
Tống Đình cười khẩy rồi túm áo ông ta, hai tay túm mạnh một cái, hai chân Vu Vĩ liền rời khỏi mặt đất .
“Mày mày mày, mày lại dám đối xử với ông đây như vậy! Mày không sợ thiên lôi đánh à?”
“Ông còn không sợ thì tôi sợ cái gì? Nói, ai bảo lãnh ông ra?”
Sự lạnh lùng cùng bạo lực của Tống Đình khiến Vu Vĩ hơi sợ.
Ông ta nơm nớp lo sợ nói: “Tôi cũng không rõ, chỉ là có người đã nói với tôi rằng tôi được bảo lãnh rồi, nhanh đi đi, tôi liền ra đến đây, cái nơi nhà tù này hoàn toàn không phải là nơi mà con người có thể ở nên chỉ cần có người đưa tôi ra còn người đó là ai thì tôi không quan tâm.”
Tống Đình khẽ nhíu mày.
Là ai?
Ai đang âm thầm bảo lãnh Vu Vĩ cùng Phương Quyên?
Mục đích của đối phương là gì?
“Ông định đi đâu?”
“Ra nước ngoài, thanh danh của tôi ở trong nước đã thối nát như vậy rồi thì tôi phải ra nước ngoài thôi. Cậu là con của tôi, hãy cho tôi một ít tiền đi.”
Sự ngang nhiên của Vu Vĩ làm cho Tống Đình rất kinh tởm nhưng vì để tra ra đối phương là ai, Tống Đình đã lạnh lùng nói: “Tôi sẽ đưa ông triệu, từ nay về sau tôi và ông không còn quan hệ gì nữa.”
“Chỉ triệu? Tao cho mày cơ hội được sinh ra trên cõi đời này, để bây giờ mày được được diễu võ dương oai bên cạnh Diệp Ân Tuấn mà mày chỉ cho tao có triệu?”
“Có lấy hay không, không lấy thì một xu cũng không có đâu, cho ông đói chết.”
Tống Đình nói xong liền nếm Vu Vĩ trên mặt đất.
Trong mắt Vu Vĩ xẹt qua một tia ác độc nhưng cũng chỉ lướt qua mà thôi.
“Lấy, lấy lấy, coi như tao gặp xui, nhanh đưa tiền đây.”
“ triệu mà mang theo người được sao? Ông tìm chỗ nào đó đợi đi, hai tiếng nữa toi sẽ sai người đưa đến.”
Tống Đình nói xong xoay người bước đi.
Nhưng Vu Vĩ lại ôm chằm lấy tay anh ta nói: “Tôi theo cậu về lấy không phải là xong chuyện sao? Bây giờ tôi không có chỗ nào để đi cả? Tôi chẳng khác nào con chuột chạy qua đường, không chốn dung thân, nếu không tôi cần gì phải ra nước ngoài chứ.”
“Ông không sợ Diệp Ân Tuấn nhìn thấy ông sẽ phế ông sao? Tôi đi là để báo cáo công việc với Diệp Ân Tuấn.”
Lời Tống Đình nói khiến toàn thân Vu Vĩ khẽ co rúm lại.
Ông ta vẫn còn chút sợ hãi đối với Diệp Ân Tuấn, nhưng nghĩ lại mình bây giờ ra nông nỗi này đều là do Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan một tay tạo thành, ông ta liền hiện đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nề hà chuyện thế lực của mình không bằng người ta, hiện tại chỉ có thể tạm thời rời khỏi đây, chờ sau này hẳn tính.
Tống Đình thấy rất rõ biểu hiện của Vu Vĩ, thừa hiểu trong lòng ông ta đang nghĩ gì nhưng anh ta vẫn làm như không thấy.
Vu Vĩ trầm tư một chút nói: “Vậy cũng được, tôi sẽ đợi ở một khách sạn nhỏ bên cạnh công ty các cậu, nhưng cậu không được hứa lèo đấy, nếu không…”
“Ông bây giờ còn dư thời gian uy hiếp tôi thì sao không nghĩ xem làm thế nào để rời khỏi đây, không tiền, tiền không, người không thì chạy đằng trời cũng không rời khỏi Hải Thành được đâu. “
Lời Tống Đình nói lập tức khiến cho sắc mặt của Vu Vĩ ỉu xìu.
Tống Đình cũng chẳng rỗi hơi mà quan tâm đến vấn đề của ông ta, anh cứ thế mà rời khỏi con ngõ nhỏ, nhưng khi rẽ qua góc cua, Tống Đình liền ra hiệu, lập tức có hai tên vệ sĩ đi tới..
“Tống phó tổng, có chuyện gì?”
“Bám theo ông ta, nhìn thấy ông ta liên lạc với ai thì phải báo rõ ràng rành mạch cho tôi biết.”
“Vâng.”
Thấy vệ sĩ đã bám theo Vu Vĩ, Tống Đình lúc này mới xoay người rời khỏi, hơn nữa còn nhanh chóng quay về nhà tổ của nhà họ Diệp.
Diệp Ân Tuấn vẫn đang làm việc, Thẩm Hạ Lan thì đang nghỉ ngơi, trải qua chuyện của nhà họ Phương, Thẩm Hạ Lan có chút mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.
Tống Đình đi tới phòng làm việc, gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vang lên khàn khàn.
Tống Đình hơi sửng sốt, xoay người pha cho anh một ly cà phê rồi bưng vào.
“Diệp tổng.”
Anh ta đặt cà phê lên bàn của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Đình liền ngây ra một lúc.
“Cậu sao lại quay về rồi? Chẳng phải cậu xin nghỉ phép một ngày sao?”
“Tôi có chút việc muốn nói với anh, nhân tiện nhắc nhở luôn.”
Lời Tống Đình nói đã khiến Diệp Ân Tuấn dừng công việc đang làm lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phương Quyên cùng Vu Vĩ đã được người ta bảo lãnh.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn lập tức chau mày.
Tống Đình cảm thấy rất ngượng ngùng, tuy rằng chuyện này không có chút quan hệ gì với anh ta nhưng Phương Quyên chính là mẹ của anh ta, bây giờ đứng trước mặt Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn, anh ta không sao ngóc nổi đầu.
Diệp Ân Tuấn thấy bộ dạng của Tống Đình như thế, vội vàng hỏi: “Sao lại thế?”
“Tôi cũng không rõ, người ở đó rất kín miệng, không để lộ chút tin tức nào cả, Vu Vĩ đã gặp tôi đòi tiền, nói rằng muốn ra nước ngoài để tránh sóng gió, nhưng tôi đã nói với ông ta một câu, có tiền cũng chẳng làm gì, chủ yếu là phải tìm được người, tìm được xe hoặc là thuyền để rời khỏi đây. Tôi đã phái người theo dõi ông ta rồi, nếu có người liên hệ với ông ta thì tôi tôi sẽ theo đó mà tìm ra kẻ đứng sau lưng là ai.”
Thấy Tống Đình đã sắp xếp ổn thoả mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn khá hài lòng gật đầu.
“Cậu tự mình xử lý chuyện này là được.”
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn vẫn tin tưởng mình như vậy thì không khỏi có chút cảm động.
“Diệp tổng, anh không sợ tôi nhân cơ hội này mà thả bọn họ đi sao? Dù sao bọn họ cũng là người đã sinh ra tôi.”
“Muốn thả cho bọn họ chạy cũng chẳng sao, đây là chuyện thường tình, tôi sẽ không trách cậu. Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu muốn làm gì cứ làm, đừng có gánh nặng tâm lý, tôi đã nói rồi, cậu là anh em của tôi, tôi tin cậu.”
Một câu “Tôi tin cậu” ấy lập tức khiến cho khoé mắt Tống Đình có chút nóng lên.
Nhiều năm như vậy, nếu không phải có Diệp Ân Tuấn thì không biết anh còn đang xin ăn ở đâu nữa chứ đừng nói đến địa vị, thân thế như bây giờ.
Tống Đình cắn môi dưới kích động nói: “Diệp tổng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm những chuyện trái lương tâm.”
“Vậy thì tốt. Cậu cũng đừng nôn nóng quá, hãy cứ làm những chuyện nên làm.”
“Vâng.”
Tống Đình gật đầu.
Lúc xoay người rời đi, vì chợt nghĩ đến chuyện gì đó mà anh ta dừng bước.
“Đúng rồi, tôi quên nói, Lam Tử Thất sắp quay về rồi. Tên Hoàng Phi mà họ truy đuổi đã tiến vào khu vực biên giới và chui thẳng vào rừng sâu. Lam Tử Thất cùng em trai cô ấy dù gì cũng không phải là người địa phương, không rành về cây cối, em trai của cô ấy trúng độc trùng, ở đó trị liệu được một thời gian vẫn không có chuyển biến tốt nên đã đi ra nước ngoài. Lam Tử Thất vốn định đi sang đó nhưng nghĩ đến chuyện của Hoàng Phi là do mợ chủ giao phó nên phải tự mình quay về nói một tiếng, tầm chạng vạng sẽ tới. Lát nữa Diệp tổng nhớ nói với mợ chủ một tiếng. Sức khoẻ của mợ chủ lúc này không cho phép mợ ấy quá kích động, tôi sợ mợ ấy bất ngờ biết được sẽ sốt ruột, về chuyện em trai của Lam Tử Thất thì tạm thời đừng đề cập đến.”
Diệp Ân Tuấn rất là cảm động khi Tống Đình lúc này vẫn còn suy nghĩ lo lắng cho Thẩm Hạ Lan.
“Được, cậu hãy nghỉ ngơi một chút đi, đừng lao lực quá. Tôi nghe nói cậu đã đi gặp Lưu Mai rồi?”
“Uhm, nghiệt mà mẹ tôi gây ra, cuối cùng tôi cũng phải trả phần nào.”
Diệp Ân Tuấn có chút không đành lòng khi thấy Tống Đình như thế.
“Chuyện Phương Quyên làm không liên quan gì tơi cậu hết.”
“Nói là không quan hệ, nhưng ai bảo bà ta là mẹ của tôi chứ, dù gì thì cũng phải trả. Diệp tổng, tôi đi đây, Vu Vĩ đòi tôi triệu, tôi đến ngân hàng lấy đưa cho ông ta tiện thể xem có ai theo dõi tôi không.”
Diệp Ân Tuấn luôn yên tâm khi Tống Đình làm việc, anh gật đầu nhìn theo Tống Đình rời khỏi làm việc, anh cũng không còn tâm trạng làm việc nữa.
Chuyện của Hoàng Phi đã khá lâu rồi, Diệp Ân Tuấn nhất thời vẫn chưa nhớ ra, sau khi được Tống Đình nhắc nhở mới nhớ được chuyện đã xảy ra lúc mình còn đang hôn mê ở Vân Nam, không lại mang đến thương tổn nghiêm trọng như vậy cho hai chị em Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất là người bạn thân nhất của Thẩm Hạ Lan, nếu để Thẩm Hạ Lan biết được chuyện này thì cô ấy sẽ khó mà chịu đựng được, thừa dịp Lam Tử Thất vẫn còn chưa về, Diệp Ân Tuấn liền đóng máy tính, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc để đi đến phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngủ say sưa, Diệp Ân Tuấn thực không muốn gọi cô dậy, do dự hai ba lần, cuối cùng anh vẫn đi ra và gửi cho Lam Tử Thất một tin nhắn, nói cho cô ấy biết tình hình gần đây của Thẩm Hạ Lan, xin Lam Tử Thất kiềm chế một chút khi nói chuyện.
Lam Tử Thất chưa trả lời, có lẽ cô ấy vẫn còn đang trên máy bay.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, cởi áo khoác đi phòng bếp.
Khương Hiểu không ở, A Tử và Triệu Ninh đã đi hưởng tuần trăng mật, trong nhà cũng không có ai nên anh đành phải tự tay nấu chút đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan.
Tống Đình sau khi rời khỏi nhà họ Diệp thì nhận được điện thoại của vệ sĩ, nói Vu Vĩ đã gọi một cuộc điện thoại sau đó ra ngoài, hiện tại bọn họ đang bám theo Vu Vĩ.
Ánh mắt của Tống Đình tối sầm khi nghe thấy những điều này.
Chung quy là muốn tìm người đứng sau bảo lãnh ông ta hay là nói đến tin tức khác?
Tống Đình nhanh chóng hỏi vị trí, sau đó lái xe không ngừng đi đến đó, nhưng khi rẽ vào một góc cua, bất ngờ bị một chiếc xe chỗ lao thẳng vào Tống Đình.
Ánh mắt Tống Đình tối sầm, khẩn cấp đánh tay lái, nhưng đều đã không còn kịp nữa rồi . Chỉ nghe “két” một tiếng, cơ thể Tống Đình va vào kính chắn gió, chiếc xe chỗ trực tiếp hất văng chiếc xe của anh ta ra xa - trăm mét.
Máu, từng giọt từng giọt máu len theo khe cửa rơi tí tách trên mặt đất, trông rất ghê rợn.