CHƯƠNG : ANH MUỐN Ở RIÊNG VỚI MÌNH?
Bạch Tử Đồng thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cứ bồn chồn, cô ta liền nói với Tô Nam: “Anh cũng đừng có chờ tới trời sáng, chắc có lẽ là hiện tại cô ấy cũng không ngủ được ở nhà của chúng ta đâu, bây giờ vẫn nên đưa cô ấy về đi.”
Thẩm Hạ Lan có chút ngượng ngùng mà nhìn Bạch Tử Đồng.
“Thật sự xin lỗi nha, tôi thật sự…”
“Tôi hiểu mà, cô không thể ngủ ngon giấc ở nhà của chúng tôi, nếu như chuyện ở bên phía nhà họ Lam đã kết thúc, vậy thì cô cứ về đi, ở nhà của mình trông chừng bọn nhỏ, có lẽ là cô sẽ ngủ ngon hơn.”
Bạch Tử Đồng rất hiểu lòng người.
Thẩm Hạ Lan nhìn Tô Nam, Tô Nam nhẹ gật đầu rồi sau đó liền lái xe đi.
Cô sửa soạn một chút rồi gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, dự định nói với anh bây giờ mình sẽ về nhà, nhưng mà kỳ quái đó chính là điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại không thể kết nối.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, trong lòng lại càng bất an thêm nữa.
Sau khi Tô Nam và Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà, nỗi bất an trong lòng của Thẩm Hạ Lan lại càng nghiêm trọng hơn.
“Tô Nam, anh lái xe đưa tôi tới nhà họ Hoắc đi.”
“Sao vậy?”
Tô Nam hơi kinh ngạc.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nhưng mà trong lòng đã có dự định.
Thấy cô chắc chắn như vậy, mình cũng không tiện nói cái gì, Tô Nam liền lái xe đưa Thẩm Hạ Lan đến nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình nhìn thấy lúc này Thẩm Hạ Lan lại về nhà, đương nhiên cũng có chút kinh ngạc.
“Sao vậy, cãi nhau với Ân Tuấn hả?”
“Không phải, có điều là có một vài chuyện cháu cảm thấy hơi nghi hoặc, muốn về tìm hai chú để thảo luận một chút.”
Thẩm Hạ Lan khoác trên người một cái áo khoác, ít nhiều gì cũng có chút lạnh.
“Vào nhà nhanh lên đi.”
Hoắc Chấn Hiên cảm ơn Tô Nam rồi sau đó đưa Thẩm Hạ Lan vào trong nhà.
Nhiệt độ trong nhà để thân thể của Thẩm Hạ Lan có hơi ấm lên, nhưng mà lông mày của cô vẫn cứ luôn nhíu chặt lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hoắc Chấn Đình vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn về phía Hoắc Chấn Hiên rồi hỏi: “Chú ba, lúc chú đi khỏi nhà của bọn cháu, Ân Tuấn có ở nhà không thế?”
“Chú còn muốn hỏi cháu đây này, cháu với Ân Tuấn đi ra cùng nhau tại sao cậu ta lại về nhà một mình, có điều là hình như nhà họ Diệp có chuyện đó.”
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy Hoắc Chấn Hiên nói như vậy, tay của Thẩm Hạ Lan bất an nắm chặt lại.
Hoắc Chấn Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải là Minh Triết đã gọi điện thoại cho bọn cháu đó à? Có một người đàn ông đến nhà họ Diệp nói là ba của Ân Tuấn, không phải là ba của cậu ta đã qua đời từ lâu hả? Nhưng mà dù sao thì chuyện này cũng là chuyện của nhà họ Diệp, chú cũng không tham dự vào cho nên chú liền về nhà. Lúc đầu chú định dẫn bọn nhỏ về cùng, có điều là Ân Tuấn trở về, cậu ta nói là chuyện này cứ để cậu ta xử lý, bọn nhỏ sẽ do cậu ta chăm sóc, cho nên chú liền về nhà.
Sao vậy, cháu không về nhà họ Diệp hả?”
Thẩm Hạ Lan có thể hỏi như vậy, đương nhiên Hoắc Chấn Hiên đoán ra Thẩm Hạ Lan không về nhà, nếu không thì cũng sẽ không thể không biết những chuyện này.
Nghe thấy những chuyện này, đầu óc của Thẩm Hạ Lan quả thật bị đông cứng.
Lam Tử Thất nói nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo một nhóm người đến giết nhà họ Lam, Hoắc Chấn Hiên nói ba của Diệp Ân Tuấn tới nhà hai người, mà bọn họ nói đều là người chết rồi mà.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Diệp Ân Tuấn không gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ bởi vì còn chưa xử lý tốt chuyện trong nhà?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến những lời mà Diệp Ân Tuấn đã nói trước khi đi, cô không về nhà thì còn có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu như đều trở về hết, đến lúc đó sẽ…
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan càng thêm lo lắng.
“Cháu có gọi điện thoại cho Ân Tuấn, nhưng mà không có ai nhận, cũng không biết tình huống như thế nào, lúc Ân Tuấn đi khỏi còn kêu cháu ở lại nhà họ Tô, cháu đợi không được, bây giờ cũng không biết nhà họ Diệp có tình huống như thế nào, cho nên cháu trở về. Chú ba, chú út, nếu như cần có sự trợ giúp hai người…”
Thẩm Hạ Lan nhìn bọn họ, trong đôi mắt phát ra sự thỉnh cầu.
Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình cùng nói: “Chỉ cần cháu mở miệng, tất cả mọi người ở nhà họ Hoắc đều chờ mệnh lệnh của cháu.”
“Cảm ơn hai chú.”
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan có chút ấm áp, nhưng mà cô không thể ngủ được.
“Để cháu gọi cho Minh Triết hỏi xem tình huống như thế nào rồi.”
Mặc dù vào thời gian này có lẽ là bọn nhỏ đang ngủ rồi, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không yên lòng.
Hoắc Chấn Hiên cũng nhẹ gật đầu.
Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại gọi cho Diệp Minh Triết.
Điện thoại vang lên vài tiếng, Diệp Minh Triết đã nghe điện thoại.
“Mẹ ơi?”
Giọng nói của Diệp Minh Triết hơi khàn, mang theo một tia buồn ngủ mông lung.
Thẩm Hạ Lan không nhẫn tâm cho lắm nhưng mà vẫn hỏi: “Con đang ngủ hả?”
“Dạ đúng rồi, lúc này còn không ngủ thì làm cái gì?”
Diệp Minh Triết ngáp một cái rồi nhìn đồng hồ, bốn giờ bốn mươi phút sáng.
“Mẹ ơi, mẹ ở nhà hay là ở đâu vậy, nếu không thì để con tới phòng mẹ nói chuyện.”
“Mẹ không có ở nhà.”
Thẩm Hạ Lan bất ngờ.
Cô cho là trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà Diệp Minh Triết còn có thể yên tâm đi ngủ, vậy đã nói rõ trong nhà không có việc gì, nếu như không có chuyện gì thì tại sao Diệp Ân Tuấn lại không gọi điện thoại cho cô?
Còn nữa, người tự xưng là ba của Diệp Ân Tuấn như thế nào rồi?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.
Diệp Minh Triết nghe thấy Thẩm Hạ Lan không có ở nhà, vội vàng uống một hớp nước để mình tỉnh táo một chút, sau đó mới hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không ở nhà thì ở đâu vậy?”
“Đang ở trong nhà của ông ba con, ba con về nhà chưa? Người tự xưng là ba của ba con là ai vậy?”
Thẩm Hạ Lan hỏi câu này làm Diệp Minh Triết ngáp một cái rồi nói: “Lão Diệp trở về từ lâu rồi, người tự xưng là ba của ông ấy nghe nói là dáng dấp giống với ông nội y như đúc, có điều lão Diệp gọi ông ấy là chú hai, hai người bọn họ đi vào trong thư phòng, cũng không biết là nói cái gì, dù sao thì cũng không bao lâu ông hai đã đi rồi, một mình lão Diệp ở trong thư phòng ngây người thật lâu, lúc đi ra thì kêu bọn con đi ngủ đi, ba cũng đã trở về phòng ngủ. Con cho là một lát nữa mẹ sẽ về nhà, thật sự là mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi cho nên con cũng không có để ý tới mẹ.”
Diệp Minh Triết nói chuyện đã xảy ra cho cô nghe, lông mày của Thẩm Hạ Lan chẳng những không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt lại.
Chú hai Diệp Ân Tuấn?
Không phải là người đã mất tích rồi hả?
Năm đó, cô đã nghe Phương Thiến nói qua chú hai của anh ấy muốn cùng ba của anh ấy tranh đoạt quyền quản lý nhà họ Diệp, sau đó không biết tại sao lại mất tích.
Lúc điều tra chuyện của Nam Phương, Diệp Ân Tuấn cũng đã điều tra ra dấu vết do chú hai để lại, cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do chú hai mất tích đã làm ra. Nhưng mà kết quả cuối cùng lại không có liên quan gì tới chú hai, Diệp Ân Tuấn cũng không tiếp tục điều tra, chú hai đó vẫn luôn không hề lộ diện. Bây giờ chuyện của Phương Thiến vừa mới kết thúc, chú hai này lại xuất hiện, hơn nữa nói thẳng Diệp Ân Tuấn là con của ông ta, cái này có chuyện gì vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy vấn đề trong đầu của mình càng lúc càng chiều.
“Mẹ ơi, mẹ có còn đang nghe không vậy?”
Diệp Minh Triết vẫn luôn không nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan, không khỏi gọi một tiếng.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Mẹ đây nè, trước tiên con đi ngủ đi, ngày hôm nay mẹ ở lại nhà của ông ba, sáng ngày mai sẽ về nhà.”
“Dạ được rồi.”
Diệp Minh Triết cúp điện thoại, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không có tâm tư đi ngủ.
Hoắc Chấn Hiên nhìn cô ưu sầu như thế, vỗ vỗ vai cô rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, chuyện của nhà họ Diệp vốn dĩ rườm rà phức tạp, cũng may là hiện tại Diệp Ân Tuấn đang quản lý, cháu cứ yên tâm đi, trái tim của cậu ta vẫn luôn ở chỗ của cháu, sẽ không để cho người khác gây khó dễ cháu đâu. Cho dù là chú hai nào đó muốn làm cái gì, Diệp Ân Tuấn cũng sẽ che chở cho cháu, nếu như cháu không muốn ở nhà họ Diệp thì có thể trở về mà, chú nghe nói là cháu cũng đã nhận ông ngoại của mình rồi, không bằng cứ tới đó ở cùng với mẹ cháu cũng được.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, trong lòng vẫn có chút hỗn loạn, nhưng mà cô cũng biết là Hoắc Chấn Hiên nói đúng.
“Chú ba, chú út, hai người về phòng nghỉ ngơi đi, cháu cũng buồn ngủ rồi, cháu lên lầu tắm rửa rồi ngủ một giấc, có lẽ bắt đầu từ ngày mai tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.”
“Đúng vậy.”
Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, bọn họ mới yên tâm.
Thẩm Hạ Lan trở về phòng mình tắm rửa một cái, nhìn điện thoại, Diệp Ân Tuấn vẫn không gửi tin nhắn tới.
Cô không biết Diệp Ân Tuấn đang có tâm trạng gì, tâm tư gì.
Trước kia mối quan hệ bực dọc giữa Diệp Ân Tuấn và Lam Tử Thất đã làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất bất mãn, lúc còn ở khu đèn đỏ Lam Tử Thất nói chuyện như thế, lúc đó Thẩm Hạ Lan thật sự cảm nhận được sát khí từ trên người của Diệp Ân Tuấn.
Đây là lần đầu tiên anh không gọi điện thoại và nhắn tin cho mình, mặc kệ sự sống chết của mình.
Giờ phút này Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút ấm ức.
Chuyện xảy ra như thế, cô là phụ nữ còn không có cách nào chịu đựng, huống hồ chi là Diệp Ân Tuấn tâm cao khí ngạo.
Có lẽ anh thực sự tức giận rồi.
Thẩm Hạ Lan thở dài một cái, gửi một cái tin nhắn qua cho Diệp Ân Tuấn.
“Em xin lỗi, chuyện ngày hôm nay anh đừng để trong lòng nha, trong lòng của Tử Thất rất khó chịu, anh cũng đừng chấp nhặt với cậu ấy làm cái gì, nếu như quả thật cảm thấy trong lòng không thoải mái, không bằng chúng ta đi ra ngoài giải sầu một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn xong, vốn dĩ cho là Diệp Ân Tuấn đã ngủ rồi, cô dự định tắt máy rồi nằm xuống, thế mà cô liền nghe thấy điện thoại kêu lên một tiếng tin nhắn tới.
“Không cần.”
Chỉ có hai chữ ngắn gọn lại làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó chịu.
Anh chưa ngủ.
Nếu đã không ngủ, tại sao lại không gửi tin nhắn cho mình, tại sao lại không gọi điện thoại cho mình?
Không biết tại sao Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức.
Hai mắt của cô chua xót, lại bị cô kiềm xuống.
“Anh vẫn còn chưa ngủ nữa hả? Tối nay muộn lắm rồi, em không về nhà được, sáng ngày mai em sẽ về nhà.”
“Ừm.”
Vẫn là một chữ lạnh lùng.
Thẩm Hạ Lan thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Diệp Ân Tuấn thật sự đang tức giận?
Cô cầm điện thoại không biết nên nói cái gì với anh.
Có lẽ hai người cần phải bình tĩnh.
Thẩm Hạ Lan đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, mình thì nằm xuống, cô đợi thật lâu mà cũng không nghe thấy âm thanh điện thoại, không biết là ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đợi đến lúc cô thức dậy một lần nữa đã hơn tám giờ sáng.
Thẩm Hạ Lan vội vàng thức dậy vệ sinh cá nhân, không ngờ tới mình ngủ sâu như thế.
Hoắc Chấn Hiên ở dưới lầu đã đi rồi, Hoắc Chấn Đình thấy cô đi xuống thì vội vàng hỏi cô ăn cái gì.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Cháu về nhà sẽ ăn sau, chú út, cháu đi trước.”
“Để chú cho người đưa cháu đi.”
Hoắc Chấn Đình nhìn ra được Thẩm Hạ Lan chỉ muốn về nhà, lúc đầu dự định giữ cô ở lại, bây giờ lại không thể mở miệng.
Thẩm Hạ Lan không từ chối, trực tiếp để người nhà họ Hoắc đưa mình về nhà tổ nhà họ Diệp.
Vừa đến nhà tổ nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan liền phát hiện có người đang khiêng đồ từ bên trong ra.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô vội vàng bước xuống xe.
Người giúp việc nhìn thấy là Thẩm Hạ Lan thì hơi dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Diệp tổng kêu chúng tôi chuyển mấy món này đến chung cư đường nam đại, Diệp tổng nói là mấy ngày nay mình sẽ ở bên đó.”
Câu này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan giống như bị sét đánh.
Xảy ra chuyện như vậy cho dù có tức giận đi nữa, có cãi nhau khó chịu đi nữa thì người nên làm như vậy cũng là cô có đúng không hả, Diệp Ân Tuấn có ý gì vậy chứ?
Anh muốn ở riêng với mình?