CHƯƠNG : CÓ LỜI MAU NÓI, CÓ RẮM MAU ĐÁNH
Tô Nam nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị dọa rồi, cũng có hơi không nhẫn tâm, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Trước mắt cái cô phải làm thì kịp thời tìm được người này, khiến anh ta nói ra tất cả chuyện này là do anh ta làm, như vậy khả năng Diệp Ân Tuấn còn có thể được bảo lãnh, nếu không, mặc kệ nhờ ai, tôi thấy đều rất khó bảo lãnh cậu ta ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ vô cùng tức giận.
Nội gián của nhà họ Diệp thanh lọc hết lần này đến lần khác, còn tưởng lần này không có sai sót gì, không ngờ vẫn xuất hiện kẽ hở, không những như vậy, còn bẫy Diệp Ân Tuấn vào trong.
Người này rốt cuộc là ai?
Thẩm Hạ Lan không muốn nghi ngờ bất kỳ ai, bởi vì người có thể trông chừng ở trong nhà giam đều là người thân cận và tín nhiệm nhất của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cô không muốn nghi ngờ những anh em này, nhưng Tô Nam nói cũng đúng, nếu như không nhanh chóng tìm được người này, sợ rằng Diệp Ân Tuấn thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Tô Nam thấy Thẩm Hạ Lan trầm mặc, thấp giọng nói: “Thật ra còn có một cách.”
“Cách gì?”
“Cô và bọn trẻ rời đi, tôi có cách dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô và bọn trẻ rời khỏi Hải Thành, chỉ cần rời khỏi Hải Thành, bên ngoài sẽ có người tiếp ứng cô, tôi có thể bảo đảm sự an toàn của các cô. Trên thực tế đây cũng là chuyện mà Diệp Ân Tuấn nhờ tôi làm, dù sao thân thể của cô bây giờ đặc biệt, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.”
Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan, nói rõ từng câu từng chữ.
Thẩm Hạ Lan không thèm nhìn anh ta, nói thẳng: “Tôi không đi, anh có thể đưa bọn trẻ đi. Tôi chết cũng phải ở đây cùng tiến cùng lùi với anh ấy.”
“Cô ở lại đây có tác dụng gì, đối phương đã nhắm mục tiêu vào người cô và Diệp Ân Tuấn, hiện nay cậu ta vào trong rồi, nếu như cô cũng vào trong, đến lúc đó ai lo cho bọn trẻ? Gia sản của nhà họ Diệp các cô sẽ không giữ được.”
Tô Nam có hơi tức giận, thậm chí cảm thấy Thẩm Hạ Lan có hơi phiền.
Nếu như cô vợ mà Diệp Ân Tuấn tìm không phải là cô, là bất kỳ cô gái nào trong quân khu anh ta đều không lo lắng, nhưng Thẩm Hạ Lan có thể làm cái gì?
Một nhà thiết kế xe hơi có thể có bản lĩnh lớn cỡ nào?
Bây giờ còn bụng dạ chửa, cho dù có chút thân thủ, lẽ nào còn có thể cướp tù?
Thẩm Hạ Lan không phải không nhìn thấy ánh mắt của Tô Nam, cô biết Tô Nam là anh em tốt nhất của Diệp Ân Tuấn, cũng biết Tô Nam đang khẩn trương, càng biết Tô Nam bây giờ nhìn cô như nào, nhưng cô cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng chờ đợi.
“Tôi nói này Thẩm Hạ Lan, lời tôi nói cô nghe không lọt phải không? Cô mau chóng thu dọn đồ đạc, tôi cho người đón thẳng bọn trẻ từ bệnh viện đi. Bên phía Ân Tuấn cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách cứu.”
Tô Nam có hơi sốt ruột.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, rất kiên định nói: “Tôi đã nói tôi không đi, anh ấy là người đàn ông của tôi, anh ấy bây giờ bị người ta tính kế bị bắt rồi, tôi lại mang tụi nhỏ rời đi? Anh thật sự nghĩ tôi chỉ có thể cùng hưởng phú quý không thể chịu khổ cùng anh ấy sao?”
“Cô ở lại căn bản không có tác dụng gì cả.”
“Có tác dụng hay không không phải anh nói là được.”
Thẩm Hạ Lan bướng bỉnh đến mức khiến người ta có hơi phát điên.
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe ô tô.
Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi, tưởng là Tử trở về rồi.
Cô vừa muốn đứng dậy thì nhìn thấy Diệp Minh Triết mặc một rằn ri đẩy cửa đi vào.
“Minh Triết? Con sao lại quay về rồi?”
“Lão Diệp có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Sắc mặt của Diệp Minh Triết không quá dễ nhìn.
Thẩm Hạ Lan nhìn con trai, gật đầu.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi lo lắng.
“Minh Triết, cháu đi chơi trước đi, chuyện này chú và mẹ cháu giải quyết là được.”
Tô Nam không hy vọng kéo Diệp Minh Triết vào, dù sao Diệp Minh Triết là hy vọng của nhà họ Diệp.
Diệp Minh Triết lại không nghe Tô Nam, mà nhìn sang Thẩm Hạ Lan.
“Con về phòng trước đi, mẹ bên này đợi tin của ông chú ba và ông ngoại của con, nếu như không được mẹ sẽ tìm con. Mẹ tin, nếu như con muốn biết chuyện gì, con sẽ biết.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, Diệp Minh Triết gật đầu.
Cô không có hỏi Diệp Minh Triết sao lại trở về, thật ra sau khi biết Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan biết Diệp Minh Triết sắp trở về rồi.
Quân khu là nơi nào?
Chỉ cần họ hàng trực hệ trong nhà có người xảy ra chuyện, Diệp Minh Triết căn bản không thể ở lại quân khu, cho dù cậu bé là thiên tài giỏi đến đâu đi nữa.
Chú hai thật sự là ác!
Không những muốn hủy hoại Diệp Ân Tuấn, còn muốn hủy Diệp Minh Triết.
Sự tức giận của Thẩm Hạ Lan không ngừng tăng lên, nhưng bây giờ lại chỉ có thể chờ đợi không làm cái gì cả.
Tô Nam thấy Thẩm Hạ Lan quyết tâm muốn chờ, cũng chỉ đành thở dài một tiếng nói: “Cô thật sự quá bướng!”
“Cảm ơn đã khen.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì ngồi trên sô pha chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tử và Phi đều chưa trở về, đầu óc của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận chuyển.
Sẽ là ai?
Tô Nam bây giờ cũng không dám rời khỏi, Thẩm Hạ Lan trước khi đi giao vợ con cho anh ta, anh ta nếu như đi rồi, Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì, anh ta không thể ăn nói với Diệp Ân Tuấn.
Tô Nam có một điểm không có nói với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn bị người của đại đội cảnh sát hình sự đưa đi không sai, nhưng người đưa Diệp Ân Tuấn đi là đội trưởng Hách nổi tiếng của đại đội cảnh sát hình sự, công chính vô tư, căn bản không có bất kỳ cách châm chước.”
Thẩm Hạ Lan lại mặc kệ Tô Nam đang nghĩ gì.
Khi Thẩm Hạ Lan sắp không chờ được nữa, Hoắc Chấn Đình gọi điện đến.
“Hạ Lan, xin lỗi, bên chú không có cách, bạn tốt của chú bây giờ đóng cửa không gặp chú, chuyện này sợ rằng phiền phức rồi.”
Kết quả như này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi thất vọng, có điều cũng có thể hiểu.
“Không sao, chú út, cố hết sức là được.”
Cô nhàn nhạt nói, lòng bàn tay lại siết chặt lại.
Bên đội đội cảnh sát hình sự không được, chỉ có thể đợi xem ông cụ Tiêu như nào.
Sau khi Hoắc Chấn Đình cúp máy không được bao lâu, ông cụ Tiêu đã gọi tới.
“Ông ngoại.”
“Hạ Lan à, bên phía ông không giúp được, bên trên căn bản không cho hỏi. Cháu nhìn như này có được không? Ông ngọai đưa các cháu ra nước ngoài trước, bên này ông ngoại tiếp tục nghĩ cách?”
“Không cần ông ngoại, cảm ơn ông.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy.
Tô Nam luôn lắng nghe, hiện nay nghe thấy ngay cả nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu cũng hết cách, không khỏi có hơi phiền muộn.
“Tôi nói rồi, chuyện này sớm đã bị thông báo lên trên rồi, nói không chừng đối phương sớm đã sắp đặt nhiều năm, bây giờ cô nếu như còn không đi, e là…”
Lời của Tô Nam còn chưa nói hết, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đứng dậy, dọa Tô Nam giật mình.
“Cô đây là muốn làm gì?”
Tô Nam thấu Thẩm Hạ Lan đi về phía phòng của Diệp Minh Triết.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Diệp Minh Triết.
“Vào đi.”
“Minh Triết, gọi điện cho Ôn lão đại.”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết không có đi ra, chỉ nghe bên trong có tiếng cạch cạch gõ bàn phím.
Thẩm Hạ Lan lại quay lại sô pha, rút điện thoại của mình ra, từ trong túi còn lại lấy ra một chiếc thẻ sim lắp vào, sau đó mở máy.
Trong sim chỉ có bốn năm số điện thoại.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhận số .
Rất nhanh, đối phương truyền đến giọng tiếng anh lưu loát.
“Hello.”
“Là tôi.”
Giọng của Thẩm Hạ Lan không lớn, nhưng đủ để đối phương trầm mặc hai giây.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Mượn ít người của anh.”
“Bao nhiêu.”
“Một trăm.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tô Nam ở một bên có hơi kinh hãi.
“Thẩm Hạ Lan, cô biết tự ý dẫn một trăm người đi gây sự thuộc vào hành vi gì không? Diệp Ân Tuấn có người là bởi vì phía trên đặc biệt phê chuẩn, tôi mặc kệ cô muốn mượn người của ai, cách làm như này không sáng suốt, cô thật sự định…”
“Cướp tù”
Thẩm Hạ Lan rất đanh thép có lực, dọa Tô Nam giật mình.
“Cô điên rồi sao?”
“Có lẽ vậy, không có Diệp Ân Tuấn, tôi thật sự sẽ điên.”
Thẩm Hạ Lan sau khi cúp máy, lần nữa ấn một dãy số.
“Cô gái thân yêu, sao lại nhớ tới gọi điện cho tôi thế.”
Bên kia là tiếng ngọt ngào của nữ.
“ gần đây vẫn ổn chứ?”
Thẩm Hạ Lan hỏi như nói chuyện phiếm, nhưng Tô Nam lại trợn to mắt.
?
Tổ chức này là một tổ chức thế giới rất thần bí, nghe nói kỹ thuật còn cao hơn liên minh hacker. Nơi đó vụ gì cũng nhận, cho dù người quyền lực nhất của nơi này cũng có việc nhờ tổ chức .
Trước kia anh ta và Diệp Ân Tuấn nghĩ mọi cách cũng không tìm được cách liên lạc với tổ chức , thế nào Thẩm Hạ Lan một cú điện thoại thì có thông tin của bên đó rồi?
Thẩm Hạ Lan lại không có quan tâm Tô Nam nghĩ gì, chỉ nghe thấy đối phương nói: “Vẫn ổn, Minh Triết không ở đây, bên này rất nhiều chuyện đều rất nhàm chán. Sao thế? Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Minh Triết đã gửi tin cho Ôn lão đại rồi, cụ thể làm như nào, bên phía Ôn lão đại sẽ nói cho các cô, chỉ có điều tôi muốn cô dừng hết tất cả hợp tác với bên phía chúng tôi.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, cả người Tô Nam đều sững ra.
“Cô thật sự điên rồi? Cô vậy mà muốn dùng sức một người đối kháng với cả phía trên?”
Thẩm Hạ Lan lại không có đáp lại anh ta.
Đối phương nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, rất sảng khoái đáp ứng.
Không lâu sau, Diệp Minh Triết từ trong phòng đi ra.
“Mẹ, Ôn lão đại nói đã gửi tin cho bọn họ rồi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan ngồi trên sô pha, cái gì cũng không nói.
Khi tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Thẩm Hạ Lan rất là điềm tĩnh nghe máy, bên trong truyền đến một giọng nói xa lạ của đàn ông.
“Thẩm Hạ Lan, tôi nghĩ cô chắc biết tôi, tôi là chú hai của cô, không, nói chính xác, tôi là bố chồng của cô.”
Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh một tiếng: “Có lời mau nói, có rắm mau đánh.”
Rõ ràng, chú hai dường như không ngờ Thẩm Hạ Lan lại vô lễ như vậy. Ông ta tưởng Diệp Ân Tuấn không ở đây, Thẩm Hạ Lan thế nào cũng khóc lóc, thậm chí sẽ cầu xin ông ta, nhưng tuyệt đối không phải là như này.
“Sao hả? Không nói chuyện? Hay là đợi tôi nói? Kêu tôi cầu xin ông thả Diệp Ân Tuấn phải không? Phải, ông muốn cái gì?”
Thẩm Hạ Lan sảng khoái đáp lại khiến chú hai lần nữa sững ra, có điều nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của Thẩm Hạ Lan, vẫn có hơi hài lòng.
“Nếu cô đã biết hoàn cảnh hiện tại của mình thì đừng đặt mình quá cao như vậy. Tôi nói cho cô biết, tôi thừa nhận cô, cô là con dâu của nhà họ Diệp chúng tôi, tôi nếu như không thừa nhận cô, cô cái gì cũng không phải. Không những như vậy, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt ở Hải Thành. Không tin thì cô có thể thử. Chỉ có điều tôi không biết đứa con trai Ân Tuấn đó của tôi có đợi được cô không.”
Chủ hai nói chuyện rất hung hăng.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức tối sầm lại, cô lạnh lùng nói: “Ông muốn cái gì thì nói mau, nhưng nếu như để tôi biết ông làm Ân Tuấn bị thương, tôi sẽ khiến ông biết hai chữ hối hận viết như nào.”
Chú hai lại sững ra.
Ông ta vốn tưởng Thẩm Hạ Lan chính là một cô gái nhu nhược, gặp phải chuyện lớn như này cho dù không khóc lóc, cũng không nên có dáng vẻ bây giờ.
Ông ta tính là cái gì? Bị Thẩm Hạ Lan uy hiếp?