Chương
Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Đừng được một tắc lại muốn tiến một thước. Nhan Phi, món nợ tối qua tôi còn chưa tính với cô đâu.”
“Nợ gì chứ? Người ta không biết.”
Mặc dù Nhan Phi đau muốn chết, nhưng vẫn ỏn ẻn tiếp tục đùa cọt.
Cô ta không tin, trên đời này còn có đàn ông mà Nhan Phi cô ta không thể chỉnh phục.
Con ngươi Diệp Ân Tuấn khẽ lạnh, sức lực dưới tay cũng tăng thêm vài phần.
“A”
Nhan Phi lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Ngón tay cô ta, gãy rồi!
Nhan Phi không khống chế nỗi nữa bắt đầu run rầy, thậm chí có chút hung ác.
“Diệp Ân Tuấn, anh dám làm tôi bị thương? Như vậy chuyện anh muốn biết sợ là vĩnh viễn cũng không thể biết được.”
“Vậy thì đừng biết nữa.”
Giọng Diệp Ân Tuấn lạnh như băng.
Nhan Phi cuối cùng ý thức được mình đã chọc đến ai, bất giác hỏi: “Ý gì? Anh không muốn biết nữa?”
“Bây giờ người biết chuyện đó chỉ có mình cô, tôi đã không biết, vậy thì để tất cả mọi người đều đừng biết nữa. Cách duy nhát để tất cả mọi người đều không biết, đó chính là khiến cô ngậm miệng.”
Diệp Ân Tuấn cười lạnh, lại như nụ cười của Satan, dọa Nhan Phi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng cô ta còn chưa chạy ra khỏi quán bar, thì đã bị hai người đàn ông chặn đường.
“Các người tránh ra!”
Nhan Phi muốn giãy giụa rời đi, lại bị hai người đàn ông trực tiếp bịt miệng kéo đi.
Diệp Ân Tuấn ra khỏi quán bar, đi tới hẻm sau.
Nhan Phi kinh sợ nhìn anh kêu ô ô.
Diệp Ân Tuấn phát tay.
Người đàn ông buông miệng cô ta ra.
Nhan Phi vội hỏi: “Tại sao? Hôm qua anh không phải thái độ này. Anh thậm chí có cảm giác rất mạnh muốn biết toàn bộ mọi chuyện.”
“Đúng, hôm qua tôi quả thực rất muốn biết, nhưng cô đã phạm một sai lầm rất lớn.”
Mặt Diệp Ân Tuấn lạnh như băng, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng hạ xuống vài phần, khiến Nhan Phi không nhịn được rùng mình.
“Sai lầm gì?”
“Cô không nên để lại ký hiệu trên người tôi, càng không nên thử câu dẫn tôi. Nhan Phi, cô khiến vợ tôi hiểu lầm tôi, cô ấy rất tức giận.”
Lời của Diệp Ân Tuấn trực tiếp khiến Nhan Phi sững sờ.
“Chỉ vậy? Chỉ vì như vậy mà anh muốn mạng của tôi? Diệp Ân Tuấn, đàn ông các anh không phải đều thích ăn cơm thèm phở sao?”
“Tôi chỉ cần một mình vợ tôi là đủ rồi. Hễ có ai tổn thương cô ấy, tôi đều không thể nhẫn nhịn. Hôm qua tôi quả thực rất muốn biết chuyện đó, nhưng bây giờ nghĩ lại, không có gì quan trọng hơn vợ tôi vui. Cho nên nếu chuyện cô biết thay bằng cô ấy buồn, còn không bằng để cô và chuyện đó cùng phủ bụi đi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền xoay người muốn đi.
Sau lưng truyền tới tiếng cầu cứu của Nhan Phi, nhưng đối với anh mà nói không tạo nên chút xao động nào.
Không bao lâu sau, giọng nói đó dần yếu ớt, cho tới khi hoàn toàn không còn hơi thở.
“Vứt vào trong biển đi.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói, không chút xao động.
Anh trước nay không phải người tốt.
Sau khi Thẩm Hạ Lan về tới khách sạn, lấy lý do thân thể không khỏe, nhanh chóng về phòng, trực tiếp ngã người lên giường.
Giường rất sạch sẽ, cũng rất lạnh lẽo.
Trong đầu Thẩm Hạ Lan luôn hiện lên một màn nhìn thấy trước đó không lâu.
Người phụ nữ đó yêu kiều như vậy, xinh đẹp như vậy, thậm chí có một loại quyến rũ mà cô không có.
Diệp Ân Tuấn lúc nào thì thích kiểu phụ nữ này?
Thẩm Hạ Lan không biết, lại cảm thầy trên mặt có thứ gì đó đang chảy xuống.
Vươn tay sờ, là nước mắt.