" Khải Địch a , nhưng Tiểu Điệp là ân nhân cứu mạng của con , tại sao có thể như vậy chứ? Chúng ta phải lưu con bé lại, nếu như ngộ nhỡ không may da con bị chảy máu, thì đã có máu và tủy trên người con bé cũng làm đồ dự bị cho con a, mẹ cũng là vì con, thật vất vả mới tìm được người có nhóm máu và tủy hợp với con nha , thật không dễ dàng a, có lẽ trên cái thế giới này chỉ có một người Lãnh tiểu Điệp thôi, mặc kệ như thế nào mẹ cũng không thể để Tiểu Điệp rời đi!"
"Vậy con rời đi, mẹ và Tiểu Điệp ở công quán, con đi sống ở bên ngoài. . ." Bộ mặt Hoắc Khải Địch khó chịu, chính là không có thói quen có người khác ở trong nhà.
"Khải Địch. . . . . . Chuyện này. . . . . . Trong nhà này chỉ có nhiều hơn một cô gái, có gì mà không hay lắm, mẹ cũng không muốn con cưới con bé, chỉ là giữ con bé ở nhà làm đồ dự bị để phòng ngừa không may, nếu như con lại xảy ra ngoài ý muốn lần nữa, mẹ sẽ chết!" Hoắc phu nhân không hiểu con trai tại sao lại đặc biệt bài xích ở trong nhà có người ngoài.
Hoắc Khải Địch kiên quyết không đồng ý có người ngoài ở Hoắc Công quán, mà Hoắc phu nhân lại kiên quyết muốn đem Lãnh Tiểu Điệp lưu lại. Cho nên Hoắc Khải Địch rời đi công quán, anh đi ra bên ngoài ở.
Cửa Hắc Ưng
Phạm Hiểu hiểu cùng A Bưu hai người từ bên ngoài trở lại, cô theo thói quen đeo mặt nạ tàn nhang da người, tránh cho hai bảo bảo khóc rống, hai đứa bé này đặc biệt thông minh.
"Lão đại, Tiểu Phúc đang điều tra người, trinh thám này không giống bình thường, tôi xem ngài ở nhà cũng không thể mang theo mặt nạ tàn nhang ." A Bưu nhắc nhở lão đại chú ý.
"Biết, cám ơn cậu, A Bưu, cậu cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi thôi." Phạm Hiểu hiểu từ bên ngoài trở về chuyện thứ nhất chính là đi ra sau phòng trẻ nhìn bảo bảo, hai đứa bé này thời thời khắc khắc để cho cô vướng vít.
Đi đến phòng trẻ phải qua mấy cánh cửa, mới vừa xoáy mở cánh cửa thứ nhất, Phạm Hiểu hiểu chỉ nghe thấy ở bên trong có một tiếng gào khóc , khẳng định là bảo bảo nhớ mẹ, Phạm Hiểu hiểu bước nhanh hơn.
Xoáy mở khóa cửa vừa nhìn, trong phòng trẻ, A Hương đang luống cuống tay chân thay tã cho hai đứa bé : "Lão đại, hôm nay bảo bảo đau bụng, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngài đi ra ngoài mới hai giờ, hai người bọn họ đã đi hơn mười lần, khóc suốt đến bây giờ. . . . . ." A Hương còn chưa có đem tã đóng chặt , bảo bảo lại bắt đầu ị .
"Lập tức đưa đi bệnh viện, mau! Gọi A Bưu tới đây!"
"Lão đại, chúng ta đi đến bệnh viện quý tộc thành phố G tìm viện trưởng Mike, anh ta là thần y, chỉ cần bảo bảo được anh ta khám, thì nhất định có thể lập tức chuyển biến tốt." A Hương đã từng mang đứa bé của người khác đến tìm bác sĩ Mike khám ,khám song liền chuyển biến tốt.
"Tốt!" Phạm Hiểu hiểu nóng lòng như lửa đốt lên hoàn toàn quên mất —— bệnh viện Quý tộc bệnh thành phố G viện là của Hoắc Khải Địch!
Hai bảo bảo oa oa khóc lởn trên xe , giống như không biết mệt mỏi, Phạm Hiểu hiểu lái xe thật nhanh.
A Bưu ôm một baby, lỗ tai hắn bị tiếng khóc lớn của bảo bảo cơ hồ sắp điếc, đại não căn bản không thể phát húy, tiếng khóc kia vang đến khiến A Bưu muốn chạy trốn.
"Đến đến, lão đại. . . . . . Bên kia, ngài trực tiếp đi đến bên kia có thể đến phòng viện trưởng, tôi cùng A Bưu ôm đứa bé lập tức tới ngay, nhất định phải là viện trưởng tự mình chẩn đoán bệnh. . . . . ." A Hương xuống xe hướng Phạm Hiểu hiểu hô to.
Thời gian hai đứa bé khóc càng ngày càng lâu, khóc đến khiến Phạm Hiểu hiểu tan nát cõi lòng, đứa bé nhất định là khó chịu mới khóc lớn như vậy , Phạm Hiểu hiểu đi bộ tới phòng của viện trưởng ,đứng ở ngoài cửa không có gõ cửa liền trực tiếp cường thế xoáy mở khóa cửa đi vào bên trong. . . . . .
—— ——
Ở trong phòng viện trưởng , Hoắc Khải Địch đang cùng Mike uống cà phê, nói chuyện phiếm. . . . . .
Đột nhiên có một cơn gió lốc đi vào, là một người phụ nữ mặc áo choàng dài màu trắng bắt lấy Mike vừa muốn đi ra ngoài, Hoắc Khải Địch nhanh như tia chớp ra tay ngăn cản. . . . . .
Một tay Phạm Hiểu hiểu tiếp tục túm lấy cổ áo Mike đồng thời bay lên một cước hướng Hoắc Khải Địch tập kích , Hoắc Khải Địch lắc mình tránh thoát trong nháy mắt, ánh mắt nhìn vào mặt cô gái —— bộ mặt rỗ tàn nhang. . . . . .
Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Người xấu xí ! Rốt cuộc bị tôi bắt được cô !