Ads Lúc Nhan Nghiên sắp hết giờ làm, Vệ Tề Hàn nhắn tin cho cô, nói sẽ đến đón Nhan Nghiên.
Hiện tại người cô không muốn gặp nhất, chính là Tề Hàn. Anh nhất định muốn đến giải thích với cô, nhưng cô đã nghe hết những lời đó, không cần nghe lại nữa. Người cô mong mỏi được gặp là Tử Hằng, chỉ có Hằng Hằng mới có thể làm cho cô hiểu rõ bản thân, khiến Nhan Nghiên cảm thấy mình còn là một con người.
Khi bước ra cửa công ty, xe của Vệ Tề Hàn đã ngừng lại bên đường, thấy Nhan Nghiên bước ra, xe liền đến gần.
Nhan Nghiên hơi run lên, nhưng vẫn cười cười đi về phía Vệ Tề Hàn, bước lên xe.
Nhưng cô không phát hiện ra, xe Tư Kình Vũ đang từ gara đi lên, vừa lúc nhìn thấy Nhan Nghiên ngồi lên xe Vệ Tề Hàn. Tay hắn gắt gao nắm chặt tay lái, hai con mắt nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ nhắn kia, một cảm giác tức giận dâng lên, thiếu chút nữa đã làm hắn mất tỉnh táo. Hôm nay Tư Lập Hạ đã nói quan hệ giữa Nhan Nghiên và Vệ Tề Hàn không phải chỉ hời hợt, hơn nữa trên thực tế sau khi Nhan Nghiên trở về cũng chưa bao giờ che giấu chuyện này. Vì sao hôm nay nhìn thấy anh ta đến đón Nhan Nghiên, Nhan Nghiên ngồi lên xem của Vệ Tề Hàn, lại làm Tư Kình Vũ cảm thấy tức giận như vậy.
Trái tim hắn dường như bị cô bóp chặt, chặt đến hắn thở không nổi. Hoặc giống như hắn bị treo lên giàn thiêu chịu hình phạt. Đáng lẽ hắn nên thờ ơ, người đàn bà kia có quan hệ với ai, liên quan gì đến hắn?
Nhưng là, hắn vẫn không thể khống chế được bản thân cũng giống như trước kia.
Nhan Nghiên bước lên xe nhưng không nói gì, cô tiếp tục im lặng, tựa đầu vào cửa sổ, ngẩn người ngắm cảnh vậy bên ngoài.
“Có người đang theo dõi chúng ta”, Vệ Tề Hàn đột nhiên nói, mắt nhìn vào kính chiếu hậu.
“Chuyện này không phải rất bình thường sao? Chúng ta vốn cũng không phải loại người tốt đẹp gì”, Nhan Nghiên thản nhiên nói.
“Nếu anh không nhìn nhầm, người đang theo dõi chúng ta là Tư Kình Vũ”, Vệ Tề Hàn nhìn Nhan Nghiên, ánh mắt khó hiểu. Nhan Nghiên đang tức giận, lời nói cũng làm người khác khó tiếp thu nổi, “Nhan Nghiên, không phải muốn nói với anh, em đang muốn buông tay chứ”
“Đương nhiên không thể nào”, Nhan Nghiên cũng đưa mắt về phía kính chiếu hậu, chiếc xe ở phía sau khá xa đúng là xe của Tư Kình Vũ, “Nghĩ lại anh ta cũng không phải giỏi giang lắm, khi em quyết định trả thù, đã quyết định đưa mình vào địa ngục rồi, cho dù có xuống tận tầng địa ngục thứ mười tám, đó cũng là cái giá lớn mà em phải trả mà thôi.”
Vệ Tề Hàn nghe xong, liền lái xe ra ngoài làn, dừng lại bên ven đường. Anh ta lo lắng nhìn Nhan Nghiên:
“Nhan Nghiên, sao tự nhiên em lại có ý nghĩ như vậy?”
“Tề Hàn, anh có nhận thấy không, kỳ thực chúng ta hiện tại cũng chẳng khác gì so với Tống Ngọc San. Bây giờ chúng ta dùng thủ đoạn bà ta đã từng dùng để đối phó bọn họ, kỳ thực chúng ta cũng không tốt hơn được bao nhiêu, không phải sao?”, Nhan Nghiên cười nói với anh ta.
“Không đúng!”, Vệ Tề Hàn kiên quyết phủ nhận, “Chúng ta không giống Tống Ngọc San, không ai có thể giống bà ta, Tống Ngọc San vì mục đích của bản thân, lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn. Những người mà bà ta đã làm hại lên đến một danh sách dài. Còn mục đích của chúng ta chỉ là báo ứng lại Tư gia. Người Tư gia đều đầy tội nghiệt, nhất định phải có người hoàn trả lại”
Nhan Nghiên dựa vào ghế, gắng sức hít thở, “Kỳ thực hôm nay em không nên nói với anh như vậy, em chỉ tự hỏi mình, nếu em là Vương Đồng, có một cơ hội như vậy, lại có năng lực có thể làm được, em cũng sẽ làm như cô ta. Chỉ cần có thể đánh đổ Tư gia, bất luận là cái gì, em cũng đều làm, hiện tại em chính là như vậy.”
Vệ Tề Hàn nhìn Nhan Nghiên như vậy, đau lòng không thôi, hắn ôm lấy cô “Nhan Nghiên, em không phải là Vương Đồng, nếu em là Vương Đồng, hiện tại em cũng sẽ không như vậy. Bé ngốc, em là người quá lương thiện!”
“Giờ em quyến rũ Tư Kình Vũ, dùng mọi cách phá hoại tình cảm giữa hắn và Văn Vi, người đàn ông đó đã từng cưỡng bức em, nhưng hiện tại em lại yêu thương nhung nhớ hắn ta. Em muốn hắn động tâm với em, em dùng mọi biện pháp, em thực xấu xa. Nếu như Hằng Hằng biết được mẹ nó xấu xa như vậy, nhất định sẽ rất thất vọng”. Cô còn nhớ, Hằng Hằng ngày đó buồn bã như thế nào, cậu bé khát khao có cha, cậu biết rõ Tư Kình Vũ chính là cha mình, nhưng vì mẹ mà Tử Hằng bị buộc phải căm ghét cha đẻ của mình, nó còn nhỏ như vậy!
“Nhan Nghiên, em có nghĩ rằng có lẽ mục tiêu của em sai rồi không?”, Vệ Tề Hàn đưa tay lên mặt Nhan Nghiên, nước mắt cô rơi xuống tay hắn, khiến hắn không chỉ như bỏng tay mà còn bỏng đến tận đáy lòng. “Mục tiêu của em không phải vốn là Tư Thành Đống sao? Đối mặt với Tư Thành Đống, dù có chuyện gì em cũng đều có thể giữ được lòng mình, nhưng hiện nay có lẽ em lại không thể làm được như vậy. Chính là đối mặt với Tư Kình Vũ, em nên biết, em muốn nắm được trái tim của hắn, em phải đánh đổi bằng trái tim mình. Một khi em tìm được trái tim đó, em sẽ giống như bây giờ.”
Vệ Tề Hàn phân tích mọi chuyện rõ ràng, hắn nói không sai, muốn nắm được trái tim của Tư Kình Vũ thật sự không dễ dàng, mỗi lần đấu với hắn, cô đều có cảm giác hết sức mệt mỏi.
“Nhan Nghiên, em không xấu chút nào cả”, Vệ Tề Hàn nhìn Nhan Nghiên đầy yêu thương, ánh mắt như nước, “Nếu như em là người xấu, hiện tại em sẽ không tự trách cứ và phán xét bản thân. Em đang vừa báo thù, nhưng cũng vừa phải chịu giày vò, không phải sao? Kỳ thực, em không phải là người thích hợp báo thù, vì em còn chưa đủ độc ác.”
“Chúng ta nhất định phải báo thù, em cố gắng nhiều năm như vậy, cố gắng sống sót, cố gắng chống đỡ, chỉ vì ngày hôm nay. Em không thể nào từ bỏ được”. Nhan Nghiên quyết không để mình rơi lệ nữa, ngược lại còn bật cười nói “Cảm ơn anh, Tề Hàn, em ổn rồi”.
“Chúng ta cùng đi đón Tử Hằng, sau đó đi ăn cơm”, Vệ Tề Hàn lại nhìn vào kính chiếu hậu, “Xe Tư Kình Vũ đứng ở đằng sau chúng ta không xa. Anh đoán, từ góc độ của hắn, có thể đại khái nhìn thấy được chúng ta lúc này.”
Nhan Nghiên cũng nhìn thoáng qua, hôm nay cô không có ý định cùng hắn dây dưa nữa, cô thản nhiên nói: “Lái xe đi!”
Tư Kình Vũ đúng là vẫn luôn đi theo đằng sau bọn họ, hai người đi ra đường chính, hắn cũng vội vàng đi theo. Vệ Tề Hàn đỗ xe ở ven đường, hắn cũng đỗ cách đó không xa. Tầm mắt hắn không bị che khuất, thực sự thẳng tắp chứng kiến hai người kia ôm nhau. Cũng ngay lúc đó, ngọn lửa trong ngực hắn ngày càng thiêu đốt mạnh mẽ, hắn chỉ hận không thể xông lên tách đôi nam nữ chó má kia ra. Khi mặt Vệ Tề Hàn tiến sát đến Nhan Nghiên, còn hôn cô, cơn giận của Tư Kình Vũ lên đến đỉnh điểm. Hắn vẫn chưa quên đôi môi của Nhan Nghiên mềm mại đến thế nào, sau khi hôn cô, hắn hận không thể đem đôi môi xinh xắn ấy hút luôn vào. Nghĩ đến Vệ Tề Hàn được hưởng thụ cảm giác tuyệt diệu mà hắn đã từng trải qua ấy, Tư Kình Vũ cảm thấy mình muốn giết người. Nhưng hắn không làm gì cả, có lẽ hai người bọn họ đã phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Hắn theo dõi lộ liễu như vậy, bọn họ chính là cố ý chọc giận hắn, hắn đương nhiên sẽ không để cho hai người toại nguyện, nhưng chính là bản thân hắn cũng không nguyện ý cứ như vậy mà rời đi.
Hắn tiếp tục đi theo, thấy hai người đến nhà trẻ đón Tử Hằng, chứng kiến Vệ Tề Hàn ôm Tử Hằng lên xe, còn Nhan Nghiên thì ở đằng sau cầm túi xách cho con. Cảnh này dù trong mắt ai cũng cảm thấy đó là gia đình hạnh phúc, nhưng trong mắt Tư Kình Vũ lại đặc biệt chướng mắt. Hắn thấy, tiểu quỷ thật sự rất yêu mến Vệ Tề Hàn, hận không thể gọi hắn ta bằng ba. Còn nó đối với Tư Kình Vũ, ngoài cảm giác chán ghét vẫn là chán ghét. Đối với loại cảm giác này, Tư Kình Vũ thực quá khó chịu ! Cho nên khi thấy bọn họ lên xe, hắn quay đầu, đi về hướng ngược lại.
Nhan Nghiên ôm Tử Hằng ngồi lên xe, cô nhìn vào kính chiếu hậu, cuối cùng Tư Kình Vũ cũng đã bỏ đi. Nhan Nghiên không khỏi nhẹ nhàng thở phào, cô thực sự không hiểu, vì sao Tư Kình Vũ lại phải theo dõi bọn họ. Cô vừa cùng hắn cãi nhau một trận, trải qua chuyện này, đối với cô chỉ sợ hắn lại càng thấy vọng, e rằng các bước tiếp theo của Nhan Nghiên đều khó khăn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng hắn hiện tại xuất hiện là vì cái gì?
“Chú Tề Hàn, sao hôm nay chú lại rảnh đến đón cháu, lâu lắm rồi cháu không được gặp chú” Tử Hằng ngồi trong lòng mẹ, vẻ mặt hưng phấn.
“Nhớ chú không?”, Vệ Tề Hàn nhéo nhéo mũi Tử Hằng, sau đó khởi động xe.
“Dĩ nhiên cháu rất muốn gặp chú rồi!”, Tử Hằng đối xử với anh rất tốt, từ trước đến nay mồm miệng đều vô cùng ngọt ngào, “Nhưng mà công việc cuả chú rất bề bọn, nên đều không thấy chú đến thăm cháu”, Tử Hằng chu môi, nói.
“Được, hôm nay chú Tề Hàn đưa cháu đi ăn, đến cuối tuần sẽ chở cháu đi vườn bách thú chơi, được không?” Vệ Tề Hàn cười nói.
“Vườn bách thú có gì hay để xem đâu, đó là nơi dành cho trẻ con”, Tử Hằng vẻ mặt khinh thường, “Cháu muốn đến hang Hoan Nhạc, thăm sân Nhạc, ở đấy mới kích thích!”
Nhan Nghiên bật cười, chẳng lẽ hang Hoan Nhạc không phải là chỗ của trẻ con sao? Đương nhiên chỗ đó kích thích hơn một chút! Được rồi, chỗ đó là nơi dành cho bọn trẻ con có IQ cao chơi đùa, Nhan Nghiên thầm nghĩ trong lòng. Cô không khỏi áy náy, không biết bao lâu rồi cô không cùng Tử Hằng chơi thật vui vẻ. Lần trước đi cưỡi ngựa, gây ra một tràng náo loạn. Cô thật sự nên vui vẻ ở bên Tử Hằng !
“Vừa rồi mẹ nói chuyện với cô giáo, cô nói Hằng Hằng rất ngoan, rất nghe lời, còn biết giúp đỡ các bạn khác. Mẹ sẽ thưởng cho Hằng Hằng, tuần này chúng ta đến hang Hoan Nhạc chơi, được không nào?”
“Tuyệt quá!”, Tử Hằng ôm đầu mẹ, còn hôn mấy cái thật kêu trên mặt, “Tiểu Nghiên tốt nhất, Hằng Hằng yêu tiểu Nghiên nhất !”
Suốt cả buổi tối, Tử Hằng đều hưng phấn. Sau khi ăn cơm xong, hai mẹ còn cùng Vệ Tề Hàn đi xem phim. Đó là một bộ phim D – Cuộc phiêu lưu trên căn phòng biết bay. Tử Hằng rất thích, sau khi ra khỏi rạp, cậu bé còn nói muốn có một phòng ở như vậy, sau đó mang theo mẹ đi đến bất cứ nơi nào bọn họ muốn.
“Chẳng lẽ cháu không cho chú lên à?”, Vệ Tề Hàn ôm cậu bé, bế lên cao, nói.
Tử Hằng liếc nhìn Vệ Tề Hàn, không biết trong đầu đang nghĩ gì, sau khi trầm ngâm hơn mười giây mới nói: “Được rồi, chú Tề Hàn cũng lên cùng.”
“Hừ, nghe giọng cháu thật miễn cưỡng”, Vệ Tề Hàn giả bộ không vui nói.
Tử Hằng không nói gì, chỉ ôm lấy đầu Vệ Tề Hàn, nghiêng đầu ngây ra.
Nhan Nghiên và Vệ Tề Hàn đều cảm thấy khó hiểu, vì sao Tử Hằng đột nhiên lại trở nên như vậy.
Đi được nửa đường về nhà thì Tử Hằng đã ngủ gật, trên đường về cậu đều rất im lặng, về gần nhà Nhan Nghiên phát hiện ra con đã ngủ trong lòng mình. Khi xuống xe, cô nói với Vệ Tề Hàn, “Hằng Hằng đã lâu không được chơi vui vẻ như vậy, cảm ơn anh nhiều, Tề Hàn.”
“Để anh đưa hai mẹ con lên nhà”, Nhan Nghiên lưng đeo cặp của Tử Hằng, lại định bế cậu bé lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết cô phải cố sức cỡ nào mới làm được.
“Không cần đâu”, Nhan Nghiên đã ôm Tử Hằng xuống xe, “Em có thể tự làm được, anh về sớm nghỉ ngơi đi”
Vệ Tề Hàn cũng không kiên trì, lại lo lắng nhìn cô một cái, khoanh tay: “Anh nhìn em đi vào”
Nhan Nghiên cười cười, bế Tử Hằng đi vào. Khi cô ra khỏi thang máy, một tay ôm Tử Hằng đang ghé vào trên vai cô ngủ, một tay cầm thẻ ra vào nhà, chợt nghe được một giọng nói sau lưng.
“Về sớm vậy? Xem ra chơi rất vui vẻ!”