Ads Cục cưng kiêu ngạo pk tổng tài papa – Chương : Báo ứng
Tác giả: Nhược Trữ Trữ
Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Vương Đồng từ bữa tiệc trở về, trong người cảm thấy mệt mỏi. Nhưng khi đánh xe vào bãi, cô bỗng thấy chiếc xe quen thuộc, cơ thể cô chợt cứng lại. Vương Đồng xuống xe, Tư Thành Đống cũng bước xuống, cô chế giễu: “Tư thúc thúc, đến đây sao không báo trước một tiếng.” Thực ra từ chuyện lần đó, Tư Thành Đống chưa từng bước chân qua đây. Hơn nữa, hiện tại thời gian Tư Thành Đống đến công ti rất ít, cho nên Vương Đồng hiếm khi bắt gặp ông ta .
Tư Thành Đống tinh thần không tốt, thậm trí trông rất mệt mỏi, hai mắt sưng đỏ, chỉ mới vài ngày ngắn ngửi, trên trán đã có thêm nhiều nếp nhắn. Tư Thành Đống không có lấy một người bạn , đến Trương Dư Hàng cũng không bên cạnh.
Trương Dư Hàng nói với cô, gần đây hắn đều không ở cùng Tư Thành Đống, cũng không biết tung tích ông ta.Hiện tại Trương Dư Hàng lại trở thành trợ thủ của Tư Kình Vũ. Tư Thành Đống bỗng khẩn trương, kéo tay cô nói: “Đi lên, tôi có lời muốn nói với em.”
Vương Đồng đã có hẹn với Trương Dư Hàng, chắc lúc này hắn đã đến, Nếu như lúc này Trương Dư Hàng lên, có khả năng sẽ đụng mặt Tư Thành Đống. Nhưng Tư Thành Đống nói muốn lên, cô cũng không có cách nào cự tuyệt. Vì vậy cô cười nói: “Được!”
Tư Thành Đống lập tức buông tay cô, bước đi có phần lảo đảo. Vương Đồng như bị ảo giác, chỉ trong thời gian ngắn, Tư Thành Đống như già đi mười tuổi,hiện tại nhìn như một lão nhân. Vương đồng đuổi kịp, theo lên thang máy. Khi đến nơi, cô mở cửa, cũng lớn tiếng : “Tư thúc thúc, chú đến tìm tôi, trải qua việc lần trước, tôi nghĩ chú sẽ không đến đây.”
Tư Thành Đống không nghe cô nói nói, lời của cô còn chưa hết , ông ta đã đi vào. Trong phòng không có một ai , ông ta ngồi đối diện Vương Đồng nói: “Đồng Đồng, em tới, tôi có chuyện muốn nói cho em.”
Vương Đồng nhẹ nhõm vì Trương Dư Hàng chưa tới, nhưng lập tức khẩn trương , trong phòng khắp nơi đều là dấu vết của người đàn ông khác. Nhưng Tư Thành Đống tinh thần không tốt, cũng không có tâm tình để ý. Cô đi tới nói: “Tư thúc thúc, chú có điều gì muốn nói với tôi sao?”
“Đồng Đồng, em lập tức đến bệnh viện kiểm tra, nhất định phải đi kiểm tra.” Tư Thành Đống bối rối, chợt lẩm bẩm , “Hy vọng em không có, em không có.”
“Tư thúc thúc, chú đang nói cái gì? Chú có ý gì?” Vương Đồng rất ngạc nhiên, cô chưa từng thấy Tư Thành Đống thế này, giống như đã bị đả kích , tinh thần suy sụp.
“Tôi cảm thấy không thoải mái, nên đã đến viện kiểm tra, hôm nay nhận kết quả .” Tư Thành Đống thất thần nói, “Kết quả, kiểm tra thấy tôi mắc bệnh AIDS.”
Khuôn mặt Vương Đồng trở nên trắng bệch, trong người cảm thấy lạnh buốt, cô nghĩ mình đã nghe nhầm,Tư Thành Đống sao lại mắc căn bệnh đáng sợ như vậy! Nếu như đúng là thế, lẽ nào cô cũng bị bệnh ? Cô như nín thở : “Sao chuyện đó sao có thể xảy ra? Sẽ không, Tư thúc thúc, sao có thể có chuyện đó!”
“Những ngày gần đây, thân thể tôi không ổn. Luôn bị đổ mồ hôi, tôi cũng không nghĩ có gì bất thường, có lẽ chỉ là không khỏe.Nhưng bác sĩ yêu cầu tôi đi kiểm tra, sao tôi ngờ được bị bệnh AIDS!” Tư Thành Đống cũng không cách nào chấp nhận sự thật này, sự thật đáng sợ như vậy, hiện tại ông cũng không nghĩ sẽ đến nông nỗi này.
Ở bên ngoài sảnh có người mở cửa, có tiếng nói vọng vào: “Đồng Đồng, em không phải tham dự tiệc mừng sao? Sao sớm vậy đã trở về?”
Vương Đồng đã bị làm cho kinh hãi, nay còn chịu thêm một tin này. Trương Dư Hàng trên người mặc quần áo thoải mái, trên tay cầm theo túi to từ siêu thị, hẳn hắn vừa ra ngoài mua gì đó.
Tư Thành Đống chưa kịp phản ứng, mở miệng hỏi: “Trương Dư Hàng, tại sao cậu có chìa khóa nhà Đồng Đồng.” sau ông ta lập tức nhận thức, biểu lộ càng thêm tối tăm: “Vương Đồng, cô dám sau lưng tôi cùng người khác! Trương dư hàng, cậu dám động đến người phụ nữ của tôi! Các người , các người đúng là một đôi cẩu nam nữ!”
Vương Đồng trong đầu luôn nghĩ về kết quả bệnh án của Tư Thành Đống, hắn đã bị AIDS, cô cũng có khả năng bị. Nhưng cô cùng Tư Thành Đống thường không ở cùng nhau nhiều lắm, hơn nữa mỗi lần cô đều yêu cầu Tư Thành Đống mang áo mưa, nhưng ai biết được ? Sự việc này quá lớn, cho nên khi gặp phải, cô không kịp trở tay.
Ngược lại, Trương Dư Hàng bỏ chiếc túi xuống, không chút bối rối và sợ hãi, bước đến đặt tay vào vai Vương Đồng nói :” Chủ tịch, tôi muốn nói cho chú biết, Tôi cùng Vương Đồng ở cùng nhau đã lâu rồi, chúng tôi thực tâm yêu nhau.Vương Đồng cũng không muốn làm người tình của chú, mong chú buông tha cô ấy!”
Tư Thành Đống gặp đả kích quá lớn, tay ông ta run rẩy chỉ vào hai người, nhưng dường như thân thể không đồng nhất, hơi thở ông ta bỗng trở nên dồn dập. Ông ta đành phải ngồi xuống: “Trương Dư Hàng, tôi thực quý cậu, những năm nay tôi luôn nâng đỡ cậu, vậy mà cậu dám cướp người phụ nữ của tôi.” Bỗng nhiên, như nghĩ ra điều gì, “tốt, rất tốt, cậu vong ân phụ nghĩa, quả nhiên là báo ứng, quả nhiên sẽ gặp báo ứng.”
Tư Thành Đống không nhận thức Trương Dư Hàng, toàn thân lạnh băng, như bị đả kích.Mà toàn thân Vương Đồng cũng lạnh buốt, một câu cũng không nói được. Trương Dư Hằng nghĩ Vương Đồng bị dọa, hắn nói: “Chủ tịch, chú yên tâm, ngày mai tôi sẽ từ chức, Đồng Đồng cũng vậy, chúng tôi sẽ không xuất hiện ở Tư gia nữa.”
Tư Thành Đống không quan tâm những lời hắn nói, ngược lại còn cười cười nhìn Vương Đồng : “Đồng Đồng, vừa nãy tôi còn áy náy , đau lòng vì đã phiền tới cô. Hiện tại tôi thấy rất cao hứng, đây là báo ứng của cô, cô giống tôi rất đáng đời. Các người đều là đúng người đúng tội.” Nói xong, Tư Thành Đống quay người bỏ đi.
Vương Đồng vẫn không có phản ứng gì, Tư Thành Đống vừa rời đi, cơ thể cô như mềm nhũn, ngồi sụp xuống ghế. Trong đầu cô luôn có ý nghĩ, hẳn cô cũng bị bệnh. Cả cuộc đời cố gắng, nóng vội phấn đấu. Cô luôn nghĩ đến rất nhiều việc, nhưng cũng sẽ không nghĩ tới kết cục của mình lại thành như này.
Trương Dư Hàng ôm cô. Hắn không nghĩ Vương Đồng bị dọa thành như vậy, hắn trấn an cô “Đồng Đồng, thực ra như vậy cũng tốt, em không cần băn khoăn đến Tư Thành Đống. Dừng hết mọi công việc, chúng ta đến nơi khác sống được không? Bằng không chúng ta ra nước ngoài, đã có công ti liên lạc, rời bỏ nơi này, chúng ta cùng đi, đươc không?”
Lời nói của Dư Hàng làm Vương Đồng òa khóc, cô liều mạng lắc đầu: “Không có cơ hội, Dư Hàng, em thực xin lỗi, thực xin lỗi! Anh nói đúng, em không nên như vậy, em không nên tham lam như vậy. Rõ ràng đã có nhiều , nhưng vẫn không thỏa mãn, vẫn thấy không đủ. Rốt cuộc, báo ứng đến, thực sự có báo ứng.”