Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

chương 165: không thể cho được đáp án

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhan Nghiên nghĩ đây đúng là cơn ác mộng đáng sợ nhất trên đời này. Cô hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, sau đó cô lập tức tỉnh lại. Khi tỉnh lại, cô có thể trở về hồi còn bốn tuổi. Khi mà cha chưa bị tai nạn, mẹ cũng không ôm cô đến nơi đáng sợ này. Nhưng chuyện trên đời vốn không có khả năng quay lại.

Nhan Nghiên không trả lời Lập Hạ, mà nhìn Tư Kình Vũ nói: “Tư Kình Vũ, anh vừa nói, anh không hiểu nổi. Rõ ràng là anh hại tôi, vì sao tôi hận Tư gia, hận cha mẹ anh. Cho dù lúc trước bọn họ đối xử với tôi như vậy, tôi cũng không có lý do để hận họ đến nỗi này. Hiện tại tôi cho anh biết, vì sao tôi hận người phụ nữ này như vậy. Năm đó mẹ tôi ôm tôi đến Tư gia, mẹ tôi bị bệnh nan y, bà cùng đường mới van nài cha anh nuôi tôi.” Nhan Nghiên mở cửa thư phòng, chỉ vào bậc cầu thang cách đó không xa, “Ở đằng kia, mẹ tôi đã lăn xuống bậc cầu thang kia. Bà được đưa vào viện, bà có thể được cứu, có thể sống lâu hơn một chút. Là bà ta, chính mẹ của anh mua chuộc bác sĩ tráo đổi thuốc của mẹ tôi mới khiến cho bà mất sớm như vậy.”

“Cô im miệng!” Tống Ngọc San lạnh người, bà kêu to, “Cô nói bậy bạ gì đó? Cô có chứng cứ gì mà nói những lời này.”

“Đúng vậy, tôi không có chứng cớ, chứng cớ sớm bị bà hủy sạch sẽ. Nhưng không có chứng cớ không có nghĩa là bà không làm.” Nhan Nghiên cố nén nước mắt, “Tựa như… tựa như buổi tối sáu năm trước, bà muốn tôi chết trên bàn cấp cứu. Chỉ cần mua chuộc bác sĩ, chỉ cần một liều thuốc, liền giải quyết được phiền phức.”

Tư Kình Vũ cùng Tư Lập Hạ đều ngây người, lời nói của Nhan Nghiên quá đáng sợ. Đặc biệt là Tư Kình Vũ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến, nỗi hận của Nhan Nghiên là vì thế. Trái tim hắn từng chút mất mát, thậm chí là tuyệt vọng.

“Kình Vũ, con đừng tin cô ta, cô ta nói bậy, nói láo.” Tống Ngọc San cuống quýt giải thích với con trai, muốn con trai tin tưởng bà.

Tư Kình Vũ nhìn mẹ mình, bi thương càng thêm nồng đậm. Hắn rất muốn không tin Nhan Nghiên, nhưng hắn hiểu bà, hiểu rõ ràng việc bà hay làm nhất là gì , mà những năm nay, bà lại dùng những thủ đoạn kia đối phó quá nhiều những người phụ nữ khác..

“Dì Tống, tội lỗi của bà sao dừng lại ở đây? Bà muốn cùng con trai con gái của bà nói tiếp không, năm đó chú Tư đâm chết cha tôi như thế nào, bà lợi dụng quyền thế Tống gia thay chồng mình tìm kẻ chết thay. Bà vì chồng của bà, bảo vệ chồng bà đâm chết cha tôi để cướp mẹ tôi. Cho nên bà không có cách nào khác, đành phải hại chết cả mẹ tôi.” Nhan Nguyên không chuyển mắt nhìn Tống Ngọc San , “Con cái của bà đều nói chú Tư đã bị báo ứng của ông ta. Tại sao không phải là báo ứng của bà, bà nên bị báo ứng.”

“Con tiện nhân này!” Tống Ngọc San kích động, muốn giơ tay lên đánh Nhan Nghiên.

Nhan Nghiên bắt được, hất tay bà ta, nói: “Dì Tống, tôi không phải mẹ của tôi, có thể mặc bà ức hiếp!”

Tư Kình Vũ hoàn toàn không phản ứng, nếu như lời Nhan Nghiên nói là sự thật, vậy thì sự thật này quá tàn nhẫn. Tư Kình Vũ chưa từng nghĩ tới việc này, hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện này.

Lập Hạ cũng choáng váng, đầu óc cô một mảnh hỗn loạn, càng không hiểu vì sao chuyện này lại phát sinh. Cô nhìn anh trai, nhìn Nhan Nghiên, lại nhìn mẹ mình, cô hoài nghi thế giới này, liệu có phải điên rồi hay không? Cô điên rồi, Nhan Nghiên điên rồi, anh điên rồi, mẹ cũng điên rồi. Cô từng nghĩ mẹ xử lý những người đàn bà của cha như thế nào, đại khái là uy hiếp, hoặc là cho chút ít tiền để đuổi đi. Nhưng bây giờ hình như không đơn giản như vậy, chuyện này có máu, có mạng người, thật là đáng sợ!

“Các người đều điên rồi, tôi không muốn nhìn thấy các người, không cần nhìn các người.” Nói xong, Lập Hạ liền xông ra ngoài.

Nhan Nghiên cuối cùng đã nói ra hận thù nơi đáy lòng, cũng thở dài một hơi. Cô muốn rời khỏi nơi này, căn phòng này làm cô tức giận, cô không muốn ở đây quá lâu. Tư Kình Vũ bắt lấy tay cô, nhìn cô chăm chú, hắn không thể để cô đi, quay đầu nhìn mẹ, xem bà lại ngẩn người ngồi trên ghế.

Tống Ngọc San cảm giác được con trai nhìn mình, bà ngẩng đầu nhìn con trai cười nói : “Kình Vũ, con tin mẹ, đúng hay không? Con sẽ tin mẹ, mẹ là mẹ của con.Còn con tiện nữ này, cô ta có âm mưu, mẹ đã nói với con rồi, vì sao con còn đem cô ta đến đây?”

Thật ra Tư Kình Vũ cũng hối hận vì đã đưa Nhan Nghiên đến, nếu như hắn sớm biết kết quả như vậy, mặc kệ là chuyện gì hắn cũng không đưa Nhan Nghiên tới. Hắn một mực nghi ngờ, nhưng hiện tại hắn tình nguyện không cần biết nguyên nhân kia. Nhìn mẹ mình, hắn phát hiện hắn đối với bà không có một tia đồng tình. Nội tâm hắn hoang vu, trống rỗng, hắn không ngờ tình huống bây giờ là hắn chỉ có thể thả Nhan Nghiên rời đi, nhưng hắn không thể buông tay.

Nhan Nghiên như hiểu tâm tư của Tư Kình Vũ, cô cúi đầu xuống, nhìn Tư Kình Vũ nắm tay mình mà nói: “Tư Kình Vũ! Hiện tại anh đã rõ vì sao tôi phải thống khổ, giãy dụa. Anh muốn đáp án kia, tôi vĩnh viễn cũng không thể cho được.”

Nhan Nghiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, nức nở, làm cho hắn càng tuyệt vọng, hắn nắm tay cô càng chặt. “Không nên nói vậy, Nhan Nghiên, không nên nói. ”

Hắn càng nói , Nhan Nghiên càng khó xử, cô muốn rút tay mình ra nhưng không chống lại được sức lực của hắn, cô nói : “Tư Kình Vũ, anh thả tôi ra, tôi phải đi.”

Tư Kình Vũ cũng cúi đầu xuống, nhìn bàn tay cô bị mình nắm trong tay. Cô bé này, khi hắn mười tuổi, cô đe dọa tính mạng của hắn, hắn cũng bài xích cô, cũng thương tổn cô, cuối cùng vẫn không trốn thoát khỏi cô. Hai mươi năm qua đi, hiện tại hắn muốn cầm tay cô đến sau này, hắn thật sự phải buông sao?

Hắn cụp mắt: “Tôi với em cùng đi!”

“Kình Vũ, Kình Vũ, con nói cái gì?” Tống Ngọc San nghe được lời con trai, lập tức đuổi theo, “con, con muốn đi cùng cô ta, cô ta hại gia đình chúng ta thành như vậy, con lại muốn đi cùng cô ta?”

“Mẹ, Lập Hạ nói rất đúng, Tư gia biến thành như vậy chưa bao giờ là lỗi của Nhan Nghiên. Cha sai, mẹ cũng sai, vì sao mà đến bây giờ mẹ vẫn không chịu tỉnh ngộ?” Tư Kình Vũ nhìn bà.

Tống Ngọc San bỗng buông lỏng con trai, bà nhìn thấy Nhan Nghiên cười, Nhan Nghiên đã thành công. Thủ đoạn của cô ta rất lợi hại, lợi hại nhất là chiêu này, làm cho cả con gái và con trai bà đều hận bà, làm cho bà bị mọi người xa lánh.

Nhan Nghiên hiểu ý tứ của Tống Ngọc San, cô cũng không nghĩ nhiều, cô muốn rút tay nhưng Tư Kình Vũ nắm tay cô quá chặt, thậm chí còn hơi đau. Mà sau đó, Tư Kình Vũ kéo tay cô đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn Tống Ngọc San , Tống Ngọc San một mực nhìn bọn họ rời đi, miệng cười ha ha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio