Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
“Tôi biết rõ ông hận tôi, là tôi phản bội ông, chủ tịch có thể làm gì tôi cũng được, nhưng hãy buông tha Vương Đồng” Trương Dư Hàng lạnh lùng nói, trước mặt Tư Thành Đồng, hắn không dám đứng thẳng lưng.
Đầu tiên, Tư Thành Đống sững sờ, sau đó lại cười: “Dư Hàng, tôi đã nói cả hai người tôi đều không bỏ qua, cậu định làm gì? Hiện tại tôi đã thành ra cái dạng này, cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho hai người sao? Trước khi tôi chết, tôi cũng muốn có hai tấm đệm lưng.”
Trương Dư Hàng nghe mà sắc mặt trắng bệch, hắn nghĩ tới xấp ảnh kia, nhất thời càng nóng ruột. Trương Dư Hàng từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tư Thành Đống, hắn biết rõ Tư gia là đại gia đại nghiệp, thế lực ở thủ đô có thể nói là một tay che trời, hiện tại ông ta lại bị cái bệnh kia, muốn làm gì họ đều không thể thoát.
Hăn quỳ gối xuống trước mặt Tư Thành Đống: “Chủ tịch, tôi là do một tay ngài nâng đỡ dạy bảo, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ chủ tịch. Hôm nay cái mạng này tôi xin giao cho chủ tịch, Đồng Đồng là một cô gái đáng thương, xin chủ tịch tha cho cô ấy một con đường sống!”
Tư Thành Đồng thật không ngờ lại có ngày Trương Dư Hàng quỳ trước mặt mình, liều cả cái mạng. Vương Đồng còn có một người đàn ông như thế bên cạnh, còn ông ngẫm lại chính mình, cả đời nhiều phụ nữ như vậy, nhưng không ai làm ông động lòng. Đến bây giờ, chính mình rơi vào cảnh thê lương lại không còn người nào ở bên. Chẳng biết tại sao, đối mặt với người thanh niên chính mình đã nuôi từ nhỏ tới lớn, trong lòng chợt thấy khó chịu. “Cậu muốn cho tôi cái mạng cậu như thế nào?”
Trường Dư Hàng cười, trong mắt còn có ánh nước: “Chỉ cần chủ tịch đồng ý buông tha cho Vương Đồng, tôi cam đoan với ông, lát nữa tôi sẽ tự kết liễu, trả lại cái mạng này cho ông.”
Tư Thành Đống nhận ra Trương Dư Hàng đang nói thật, những lời huyết lệ kia là thật, cảm thấy rung động. Ông ta nói: “Cậu không cần trả mạng lại cho tôi. Vừa rồi tôi đã gặp Vương Đồng, cũng nói qua việc của hai người tôi không hề so đo. Tôi nghĩ cậu đừng ở đây chứng tỏ tình cảm nữa, tranh thủ đưa cô ta đi đi.”
Trương Dư Hàng thật không ngờ Tư Thành Đồng hồi tâm chyển ý nhanh vậy, hắn ngẩng đầu nhìn Tư Thành Đống, không có vẻ gì dối trá. Hắn hỏi lại lần nữa: “Chủ tịch, ngài nói thật sao? Ngài đồng ý buông tha chúng tôi? Vậy tại sao lại cần mấy bức ảnh kia?”
“Ảnh chụp nào?”Tư Thành Đống không hiểu
Trương Dư Hàng lập tức hiểu ra không phải do Tư Thành Đống, đầu óc hắn nóng lên, trong xấp ảnh kia có mấy cái có mặt Tư Thành Đống, vậy sao có thể là ông ta được? Như vậy là Nhan Nghiên cố ý dẫn hắn tới đây. Hắn nói: “Cảm ơn chủ tịch, chúng tôi đi trước.”
Tư Thành Đồng hơi nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều, chỉ nhìn Trương Dư Hàng rời đi.
Trương Dư Hàng ra khỏi phòng bệnh nhưng không thấy Nhan Nghiên. Đoán cô có thể đã đi xuống, hắn nhấn nút thang máy. Quả nhiên ngay tại lầu một, hắn thấy Nhan Nghiên ngồi một góc, ôm chính mình, mặt tái nhợt. Trương Dư Hàng đi tới, túm lấy tay Nhan Nghiên: “Nhan Nghiên, tại sao cô phải gạt tôi là Tư Thành Đống đưa xấp ảnh đó? Ông ta rõ ràng muốn thả chúng tôi, sao cô phải lừa tôi?”
“Anh thả tôi ra!” Nhân Nghiên bị túm chặt, phản kháng kịch liệt, “Anh thả tôi ra, thả tôi ra!” Nhan Nghiên đá hắn một cước, Trương Dư Hàng bị đau mà thả cô ra, cô không quan tâm chạy đi trong mưa. Hiện tại trời mưa rất lớn, Nhan Nghiên vừa chạy ra ngoài toàn thân đã ướt sũng. Mưa lớn lại làm cô thanh tỉnh không ít, nhưng cô thật ra rất sợ hãi, bỗng phát hiện ra, trời đất bao la chỉ có cô lẻ loi một mình. Cô muốn hét to, lại gọi ra tên Tư Kình Vũ “Tư Kình Vũ! Tư Kình Vũ, anh ở chỗ nào? Kình Vũ! Kình Vũ! Em rất sợ, thật sự rất sợ!” Thì ra giờ khắc này, cô mới biết mình cần hắn đến mức nào, thế gian này chỉ có hắn có thể làm chỗ dựa cho cô.
Trương Dư Hàng đuổi theo sau, lại thấy Nhan Nghiên gào thét như điên trong mưa, liền túm lấy tay cô: “Nhan Nghiên, cô điên rồi sao? Đang mưa lớn thế này, trước tiên cô theo tôi, có gì chúng ta từ từ nói.”
“Anh thả tôi ra!”, Nhan Nghiên tát mạnh Trương Dư Hàng, “Anh cứ bám lấy tôi làm gì? Lúc này anh nên đi tìm Vương Đồng rồi đi luôn đi, nơi này chính là Địa ngục, là Địa Ngục. Lúc trước tôi không nên trở về, không nên trở về.”
Trương Dư Hàng không rõ tại sao bỗng nhiên Nhan Nghiên trở nên như vậy, chỗ rẽ trước cửa bệnh viện chính là đường cao tốc, cô lại chẳng quan tâm lao ra. Trương Dư Hàng vội vàng đuổi theo, muốn kéo Nhan Nghiên lại: “Nhan Nghiên, cô quay lại đã, chỗ này rất nguy hiểm.”
Nhan Nghiên như không nghe thấy, cô đã bên cạnh đường, tuy là mưa rất to nhưng cũng không ít xe qua lại. Trong đầu cô hiện ra nhiều hình ảnh, nếu không phải năm cô bốn tuổi, ba cô mất tại đường cao tốc, mọi sự hôm nay đã không xảy ra.
Trương Dư Hàng chạy lên kéo tay Nhan Nghiên, vừa lúc phía trước có một chiếc xe tải lao đến, hắn một tay kéo Nhan Nghiên lại: “Nhan Nghiên, cô điên rồi sao? Cô có biết vừa rồi cô suýt mất mạng không!”
Nhan Nghiên cười to: “Tôi không muốn sống nữa, là vậy đấy. Tôi đau đầu quá, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ phát điên, thực sự phát điên. Tôi muốn chấm dứt mọi thứ, không muốn tiếp tục nữa.”
Trương Dư Hàng choáng váng, Nhan Nghiên ngồi dưới trời mưa, quần áo tóc tai ướt nhẹp trở nên trong suốt, trời lúc này vẫn u ám, mà hắn có thể thấy trên mặt cô là sự tuyệt vọng bất lực. Trong ấn tượng của hắn, Nhan Nghiên và Vương Đồng đều là những cô gái mạnh mẽ, ương ngạnh, còn có chút thủ đoạn, so với đàn ông còn lợi hại hơn. Vậy mà lúc này cô lại yếu ớt như một đứa trẻ, vô cùng bất lực.
Nhan Nghiên tránh khỏi hắn, người vô tri vô giác đi về phía trước. “Tư Kình Vũ, anh ở đâu? Em phải làm sao bây giờ? Em còn không biết chính em là ai, rốt cuộc là ai? Anh đâu rồi? Vì sao không đến?”
Trương Dư Hàng đang nghĩ có nên đuổi theo, bất ngờ có một chiếc xe lao tới. Hắn kinh hãi, vội vàng chạy lên kéo cô lại. Nhưng chính hắn lại phản ứng chậm, hai chiếc xe từ hẻm đi ra, cả người hắn cứ như vậy giáp vào hai xe, nhất thời tiếng phanh chói tai vang lên.
Nhan Nghiên ngã xuống đường, hai chiếc xe cũng đã dừng, mà Trương Dư Hàng nằm bất động, máu loang đầy mặt đất. Hắn bị xe đâm chính diện, trên người máu thịt mơ hồ. Bên cạnh là một xe tải, tải xế kia xuống xe, xảy ra chuyện này anh ta cũng sợ ngây người, Trương Dư Hàng còn bị hai xe đâm cùng lúc, không thể cử động.
Lúc này, trong quán cà phê Vương Đồng nghe tiếng động lớn liền chạy tới, trong quán cà phê cô nghe mọi người bàn tán một đôi nam nữ dây dưa bên kia đường cao tốc, tự nhiên cô có dự cảm xấu. Mà Văn Vi thì không nhúc nhích, dường như không nghe thấy gì. Vương Đồng nhớ rằng Trương Dư Hàng muốn tới tìm cô, lúc này lại nghe chuyện như vậy liền bất chấp xông ra ngoài, tận mắt nhìn thấy Trương Dư Hàng đẩy Nhan Nghiên, rồi bị hai chiếc xe trước mắt đâm lọt vào giữa.
“Dư Hàng! Dư Hàng!” Vương Đồng lao tới, Trương Dư Hàng còn ở dưới xe, chân đã đứt lìa, nửa thân thể còn ở phía trong. Cô khẩn thiết chạm vào hắn, không ngừng gọi: “Dư Hàng, em là Đồng Đồng, em ở đây, em đây.”
Trương Dư Hàng mơ hồ tỉnh lại, hắn mở mắt ra, thấy trong mưa là khuôn mặt Vương Đồng, hắn không thấy rõ nhưng biết đó là cô “Đồng Đồng, là em sao? Đồng Đồng!”
“Là em!” Vương Đồng không biết phải làm sao, hiện tại Trương Dư Hàng bị kẹt dưới gầm xe, mà tài xế cũng không dám dịch chuyển xe, cô kêu to: “Cứu mạng, nhanh gọi điện thoại, làm ơn gọi bác sĩ cứu anh ấy. Xin các người, cứu anh ấy, cứu anh ấy!”
Nhan Nghiên lúc này mới hồi tỉnh, đầu tiên cô quỳ khóc trước mặt Vương Đồng, sau đó chạy trở về bệnh viện, thấy một y tá thì run rẩy nói: “Bên kia xảy ra tai nạn xe, bên kia có người…nhanh…sắp chết…cứu anh ta…cứu anh ta!”
Y tá cũng hiểu ngay, lập tức đi tìm bác sĩ mạo hiểm chạy qua mưa, cảnh sát giao thông cũng đã tới. Người cảnh sát này rất kinh nghiệm, biết rõ người đàn ông này không kịp đưa đến bệnh viện e là chết chắc rồi, liền chỉ huy một lái xe rời nửa thước, sau đó liền cứu Trương Dư Hàng ra, lập tức đặt lên cáng đưa vào bệnh viện.
Vương Đồng chạy theo, nắm thật chặt tay Dư Hàng “Dư Hàng! Dư Hàng! Anh nghe thấy không? Em ở đây, em co tin tốt muốn nói cho anh biết, em không sao, báo cáo nói em không sao, anh cũng thế, chúng ta đều không sao. Dư Hàng, em xin anh, anh phải kiên trì lên, xin anh!”
Trương Dư Hàng nghe được lời này, nở nụ cười, lúc này hắn đã nói không ra lời. Đây là chuyện hắn lo lắng nhất, cuối cùng hắn không việc gì, vậy là có thể an tâm.
Nhan Nghiên ngây ngốc đi phía sau bọn họ, người Trương Dư Hàng đã bị thương đầy máu, cô chỉ xước xát vài vệt. Lúc Trương Dư Hàng được đưa đi, toàn thân cũng toàn là máu. Mà Vương Đồng thì khóc như một đứa trẻ, miệng thì lặp đi lặp lại một câu.
Vương Đồng nhìn Trương Dư Hàng được đưa vào phòng phẫu thuật, cô lụi xơ trước cửa phòng, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Dư Hàng! Xin anh! Em biết em sai rồi. Xin anh đừng đối xử với em như vậy! Xin anh, đừng rời bỏ em!”
Nhan Nghiên đi tới trước mặt Vương Đồng, đến giờ cô vẫn còn u mê, chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc mọi chuyện xảy ra như thế nào? Đầu cô lại bắt đầu đau, cô ôm đầu, muốn bỏ qua một đống ý nghĩ đáng sợ đang hiện lên trong đầu, nhưng chỉ có thể làm cho mình càng đau, càng khó chịu.
Vương Đồng đứng lên, nhìn bộ dạng người sũng ướt tay ôm đầu của cô. Cô ta đột nhiên cười: “Quả nhiên là có báo ứng, không phải sao? Nhan Nghiên, cô muốn cho Tư gia tan cửa nát nhà, làm sao có thể quên lúc trước tôi hãm hại cô, chính cô muốn trả thù tôi, sao không trực tiếp đến tìm tôi. Dư Hàng từ đầu đến cuối đều vô tội, vì sao cô lại làm vậy với anh ấy!”
Không phải! Không phải! Cô chưa từng có ý nghĩ trả thù Vương Đồng. Vương Đồng vừa nói gì? Cô làm Tư gia tan cửa nát nhà? Sao có thể như thế được? Cô không làm gì cả, không làm gì hết.
P/S: Phải nói là sau khi đọc khá nhiều truyện theo kiểu báo thù rồi thì tớ khá thất vọng với cách xây dựng nhân vật Nhan Nghiên của tác giả. Đây là một trong những nhân vật nữ chính nhạt nhẽo nhất tớ từng biết, phần hấp dẫn nhất của truyện là sự báo thù với nhà họ Tư nhưng nữ chính lại chẳng đóng một vai trò thật sự nào trong việc báo thù, giả như ko có Nhan Nghiên thì truyện cũng vẫn diễn tiến như thế này, ko khác là mấy (à quên, đóng góp đáng kể nhất của nữ chính là đã không để truyện này biến thành đam mỹ giữa Tư Kình Vũ và Âu Dạ). Có thể tác giả muốn xây dựng hình tượng nữ chính lương thiện, vấn đề là báo thù mà nữ chính ko kiên quyết, làm việc gì cũng sợ mình thành người xấu… thế thì chẳng hiểu quay về làm gì, ở luôn nước ngoài, kiếm anh đẹp trai nhà giàu nào đấy sống cho yên thân.