Edit: Mộ Phong
Beta: Mộc
Cô gọi điện thoại cho Vệ Tề Hàn, đợi mãi cũng không liên lạc được. Trong lòng Nhan Nghiên biết là không ổn, nhất định đã có chuyện xảy ra.
Nhan Nghiên nghĩ không sao, Vệ Tề Hàn và dì Thanh đi cùng nhau. Từ lúc trời còn chưa sáng, dì Thanh đã ở bệnh viện đỡ Tống Ngọc San còn đang mê man ngồi lên xe lăn rồi đẩy bà ta vào thang máy. Tống Ngọc San vẫn luôn chóng mặt mơ màng là vì dì Thanh đã cho bà ta uống thuốc ngủ. Ở ngoài cửa bệnh viện, Vệ Tề Hàn đã đợi sẵn, bọn họ mang Tống Ngọc San đi một cách trót lọt.
Lúc Tống Ngọc San tỉnh lại thì trước mắt tối đen. Bà ta lập tức cảnh giác. Tay và chân đều bị trói lại, đây không phải là ở bệnh viện mà là trên xe. Bởi vì xe đang chuyển động, bà ta còn nghe được âm thanh của động cơ. Trên đầu bà ta bị trùm khăn kín mít, sợ hãi vội vàng hỏi: “Là ai? Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”
“Lát nữa bà sẽ biết!”, người ngồi cạnh bà ta lạnh lùng nói.
“Dì Thanh, là bà!”, Tống Ngọc San không còn nghi ngờ gì nữa, giọng nói này quá rõ ràng, “Dì Thanh, bà muốn đưa tôi đi đâu, thả tôi ra. Bà có biết hậu của của việc bắt cóc tôi là gì không? Bà làm phản sao?”
Đột nhiên, khăn trùm đầu bà ta bị lột ra, quả nhiên ngồi cạnh bà ta là dì Thanh, còn ngồi phía trước lái xe là Vệ Tề Hàn. Tóc trên ngực Tống Ngọc San đã bạc: “Dì Thanh, bà điên rồi sao? Bà biết mình đang làm gì không? Tại sao bà và Vệ Tề Hàn lại đi cùng nhau? Bà dám phản bội tôi!”.
“Phu nhân, tôi không phản bội bà!”, dáng vẻ dì Thanh ngược lại vẫn hết sức khúm núm, mắt hướng về phía trước, “Tôi chỉ đang chờ một cơ hội, một cơ hội báo thù cho con gái tôi mà thôi. Hôm nay, cơ hội ấy đến rồi”.
“Bà nói gì? Con bà là sao?” Tống Ngọc San không hiểu. “Dì Thanh, Vệ Tề Hàn cho bà lợi ích gì để bà đối xử với tôi như vậy. Bà đừng quên rằng bà và chồng bà đều là người của Tư gia, là Tư gia thu nhận. Trước đây chồng bà bị tai nạn máy bay cùng cha mẹ tôi, Tống tiên sinh còn tự tay chôn cất ông ta, bà đúng là lấy oán báo ơn”.
“Lấy oán báo ơn?”, dì Thanh cười lạnh, “Đúng vậy, tôi thừa nhận là mình nhận ân huệ Tư gia, nhưng đó cũng là Tư lão tiên sinh và lão phu nhân, không phải bà, cũng không phải Tư Thành Đống. Tống Ngọc San bà và Tư Thành Đống đúng là ma quỷ, là các người hại chết con gái tôi. Hiện giờ Tư Thành Đống đã nhận được báo ứng, nên đến lượt bà”.
“Con gái bà ư?”, Tống Ngọc San vẫn không rõ, “Con trai và con gái bà không phải đều chết trong tai nạn máy bay năm đó sao?”
“Con trai con gái của tôi thực ra chưa chết”, mắt dì Thanh đỏ hồng, trong đôi mắt tràn ngập thù hận, “Ngồi phía trước chính là con tôi, Vệ Tề Hàn. Con gái tôi năm ấy chưa chết, nó được cứu sống, chỉ là lúc ấy tin tức không truyền ra ngoài, vào trong nước lại thành ra không còn sống nữa. Ai ngờ con trai tôi và cô gái kia ở Mỹ được người ta thu dưỡng, sau khi về nước tôi mới quen bọn họ”.
“Bọn họ đã không chết, vậy thì liên quan gì đến tôi?”, Tống Ngọc San nói, sự thật này quá khủng khiếp, Vệ Tề Hàn là con trai dì Thanh. Mà những gì Vệ Tề Hàn làm với Tư gia bà ta đều biết, như vậy rõ ràng là dì Thanh đã về phe họ
“Tổng phiên dịch viên Tống, xem ra bà cần tôi nhắc lại rồi”. Vệ Tề Hàn ngồi trước lái xe nhìn bà qua kích chiếu hậu, “Bà còn nhớ Khương Tĩnh Hàn không? Một bị cáo mang tội danh mưu sát quan chức lớn Khương Tĩnh Hàn, vì bị oan mà tự sát trong nhà giam!”
Sắc mặt Tống Ngọc San trắng bệnh, bà ta đương nhiên nhớ rõ Khương Tĩnh Hàn. Khương Tĩnh Hàn từng là thư ký của Tư Thành Đống, có gian tình với Tư Thành Đống, lúc ấy bà ta nghĩ muốn giải quyết cô gái này, tiện thể gán tội mưu sát, không ngờ cô ta lại tự sát trong nhà giam. “Dì Thanh, bà nói, Khương Tĩnh Hàn là con gái bà sao?”
“Đúng vậy, nó là con gái của tôi, Vệ Tĩnh Hàn, chỉ là nó theo họ cha nuôi nên gọi là Khương Tĩnh Hàn. Năm đó là Tư Thành Đống trêu đùa con gái tôi trước, từ đầu tới cuối chúng tôi vô tội. Nhưng vì lòng dạ rắn rết của bà mà Tĩnh Hàn phải gánh tội thay cho anh trai bà, hại chết cả một nhà luật sư, còn khiến con gái tôi tự sát trong nhà giam”. Chuyện đến bây giờ, dì Thanh cũng không còn gì phải che giấu, “Con gái đáng thương của tôi, còn chưa kịp gọi tôi một tiếng mẹ, đã bị bà hại chết”.
Thì ra là vậy. Tống Ngọc San cuối cùng cũng sáng tỏ, vì sao Vệ Tề Hàn lại làm việc cho Tư gia, hóa ra là tìm cơ hội báo thù cho chị gái. Sắc mắt bà ta trầm xuống: “Trước đây, Khương Tĩnh Hàn bị tra ra là người khác tình phụ, tại giãy chấp trong giết chết này chức cao quan. Án kiện của cô ta là do cảnh sát điều tra, quan tòa phán xử, cô ta tự sát liên quan gì đến tôi cơ chứ”.
“Có liên quan hay không thì trong lòng bà biết rõ”. Vệ Tề Hàn mở cửa xe, tháo dây thừng trói chân Tống Ngọc San. Một tay kéo bà ta xuống xe. Nhưng nửa người dưới của Tống Ngọc San đã tê liệt, không đi đứng được, Vệ Tề Hàn chỉ khẽ kéo, cả người bà ta đã ngã xuống đất. Nơi này cách núi Bát Bảo không xa, tuy là mùa hạ nhưng ở đây là ngoại thành nên không khí cũng rất lạnh. Trên người Tống Ngọc San chỉ mặc áo bệnh nhân, không chỉ ngã đau mà còn rùng mình vì khí lạnh ập tới bất ngờ.
“Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”, Tống Ngọc San sợ, chỗ này quá hoang vu, bốn phía không một bóng người. Nếu như bọn họ giết bà ta ở đây, chỉ sợ cũng không ai biết được. “Các người định làm gì, thả tôi ra!”
Vệ Tề Hàn nhìn xuống bà ta từ trên cao, nhíu mày: “Tống phu nhân, đến hôm này, bà cũng nên nhận trách nhiệm vì những gì mình đã làm đi!”. Hắn định để Tống Ngọc San tự đi, nhưng lại nhận ra Tống Ngọc San không thể nhúc nhích được. Hắn rủa thầm một tiếng, với tốc độ này, trời tối cũng không mang bà ta tới chỗ đó được. Hắn lấy xe lăn từ trong cốp xe ra, kéo bà ta dậy, cũng chẳng quan tâm có động đến vết thương của bà ta hay không đã ấn bà ta ngồi xuống.
Sau khi phẫu thuật, thân thể Tống Ngọc San vẫn chưa bình phục hoàn toàn, hiện giờ bị lăn qua lộn lại mấy lần, thoáng chốc, toàn thân đau đớn vô cùng. Bà ta đành cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng ngồi im trên xe lăn.
“Đáng lẽ nên để bà ta bò, cho bà ta bò đến trước mộ Tĩnh Hàn mới phải”, dì Thanh đi theo sau, thấy hắn muốn đẩy bà ta đi thì hết sức bất mãn.
“Mẹ, thời gian của chúng ta có hạn!”, Vệ Tề Hàn đẩy Tống Ngọc San đi lên phía trước, đường cũng không khó đi lắm, dường như Vệ Tề Hàn muốn hành hạ bà ta nên cứ đi một chút là dừng lại, đi chút nữa lại nghiêng cái xe, khiến đôi môi Tống Ngọc San trắng bệnh, cuối cùng dừng lại một ngôi nhà ven đường.
Bụng Tống Ngọc San trống rỗng, ở đây chẳng có đồ gì ăn được, đành phải nuốt tạm nước bọt. Không đợi bà ta hít thở xong, Vệ Tề Hàn đã đẩy xe đi tiếp, trên đường đi vui vẻ cà thọt cà thọt, khiến bà ta đầu váng mắt hoa. Bà ta lờ mờ nhận ra rằng dì Thanh và Vệ Tề Hàn muốn đưa mình tới trước mộ Khương Tĩnh Hàn. Nhưng bà ta không thể chịu nổi nữa, cứ kiểu này, bà ta ngờ rằng mình sẽ khó thở mất. Bà ta đành phải hạ giọng khẩn cầu: “Chậm một chút, chậm một chút đi!”
“Tống phu nhân, bà vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này của mình sao, hiện tại bà đang ở trong tay chúng tôi, bà phải nghe lệnh chúng tôi chứ không phải ra lệnh cho tôi”. Nói xong, Vệ Tề Hàn đẩy mạnh về phía trước, khiến lục phủ ngũ tạng của Tống Ngọc San như muốn văng ra ngoài.