Ads Chương : Làm cho Nhan Nghiên đến
“Bác, cho cháu nghe điện thoại trước được không?” Vương Đồng vội đẩy ông ta ra, lén thở ra một hơi. Nhưng Tư Thành Đống vẫn không chịu buông tay, cô đành chịu, nhìn nhìn ông ta.
Tư Thành Đống như hiểu được ý cô ta, buông cô ta ngồi xuống. Sắc mặt ra vẻ khó chịu, ông ta ngồi tựa lưng vào thành ghế, tự mình lấy đồ ăn đến.
Vương Đồng không biết có phải Tư Thành Đống tức giận hay không, cô ta hoang mang rối loạn, nhanh chóng cởi bỏ túi xách xuống, lấy di động ra. Nhìn thấy số điện thoại của mẹ, cô ta nắm chặt điện thoại, cẩn thẩn nhìn vẻ mặt của Tư Thành Đống nói: “Bác Tư, cháu có thể ra ngoài nghe điện thoại một chút không?”
Tư Thành Đống không nói lời nào coi như là đồng ý.
Đầu bên kia điện thoại, Vú Bảo khẩn trương, nhỏ giọng nói với Vương Đồng: “Đồng Đồng, mày hiện giờ ở đâu?”
Vương Đồng đỏ mặt, rụt rè không dám nói với mẹ. Cô ta nói: “Mẹ, mẹ hỏi cái gì vậy. Con đương nhiên là đang ở trường học!”
“Đồ con gái hư, mày đang ở cùng lão gia đúng không?” Trong lòng Vú Bảo rất hiểu rõ con gái mình, đâu khi nào cô ta dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà. Hơn nữa, như cô ta nói, chẳng lẽ cô ta vẫn còn ở trường học?
Vương Đồng nghĩ không muốn phủ nhận, dù sao mẹ cô cũng đã biết gần hết chuyện của cô. Nhưng nghĩ đến bà đang ở nhà họ Tư ăn nói như vậy, trong lòng không khỏi như lửa đốt “Mẹ, mẹ điên rồi sao? Ở nhà mà lại nói loại chuyện này!”
“Đồng Đồng, con ở Hoàng Đình đúng không? Con lập tức rời khỏi chỗ đó mau. Phu nhân vừa mới trở về, mẹ nghe phu nhân nói chuyện điện thoại, bà đã biết chuyện ở Hoàng Đình, hiện giờ đang chuẩn bị đi Hoàng Đình tìm lão gia đó.” Giọng nói Vú Bảo càng lúc càng thấp xuống. Về phần Vương Đồng nghe xong chuyện, tay chân không khỏi luống cuống. Cô ta chắc chắn sẽ phải rời khỏi đây, Tư Thành Đống chắc chắn sẽ để cho cô đi. Bây giờ đi có lẽ vẫn còn kịp, để cho phu nhân bắt được cô ta chỉ có đường chết mà thôi. Hàng loạt ý nghĩ chạy qua trong đầu Vương Đồng, cô ta cố gắng làm cho mình trấn tĩnh “Me, Nhan Nghiên đã về nhà chưa?”
“Con nhỏ Nhan Nghiên chết tiệt, nó còn chưa có về”. Vú Bảo không hiểu tại sao con mình đột nhiên hỏi đến Nhan Nghiên, bà càng lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của con mình “Vương Đồng, nhanh nhanh đi khỏi nơi đó đi con. Phu nhân nói với mẹ, bà lập tức đi tới.”
“Mẹ, bây giờ mẹ lập tức gọi điện cho Nhan Nghiên, nói với nó, thiếu gia tìm nó, kêu nó lập tức đến vườn lan lầu phòng VIP của Hoàng Đình. Nếu nó không đi, mẹ cứ lấy thiếu gia ra uy hiếp, ép nó tới Hoàng Đình trong vòng nửa tiếng cho con.” May mắn là con nhỏ chết tiệt kia cũng có một cái di dộng, bình thường Nhan Nghiên cũng làm gia vụ, vì để dễ dàng sai khiến cô, nên cô cũng được cấp một cái di động.
“Đồng Đồng, con muốn làm gì?” Vú Bảo rất không hiểu dụng ý của cô ta nên hỏi.
“Mẹ, không cần nhiều lời, cứ làm theo con nói là được!” Vương Đồng không muốn tiêu tốn thời gian giải thích giải dài dòng “Mẹ, bằng mọi cách phải thuyết phục Nhan Nghiên đến Hoàng Đình trong vòng nửa tiếng, sau đó cố gắng giữ chân phu nhân càng lâu càng tốt.”
“Được rồi, con cẩn thận chút, nhanh chút đi ra khỏi nơi đó”. Trong lúc nguy cấp như vậy, bà cũng chỉ biết nghe theo lời con gái nói.
“Con biết rồi”. Vương Đồng nhanh chóng tắt điện thoại. Nhân lúc Tư Thành Đống vẫn ở trong phòng, cô ta lập tức đi ra ngoài. Trương Dư Hàng lúc này đang ngồi ở ghế dài cạnh cửa. Vương Đồng cười cười tiến lại gần Trương Dư Hàng nói “Trương thư kí, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện hay không?”
Trương Dư Hàng lạnh lùng nhìn Vương Đống một cái: “Chuyện gì?”
“Tôi… tôi để quên một quyển sách giáo khoa rất quan trọng, tối hôm nay rất cần để học bài. Vừa rồi tôi có gọi điện nhờ Nhan Nghiên mang lại đây. Có thể nhờ anh chờ ở cửa, đợi Nhan Nghiên đến dẫn cô ấy vào giúp tôi được không?”
“Cô ấy có biết chuyện của cô và Tư tổng? Trương Dư Hàn nhíu mày nhìn Vương Đồng, gã thực sự bị tin này làm cho bất mãn.
“Trương thư ký yên tâm, Nhan Nghiên là bạn tốt của tôi, bácng tôi lại ở cùng phòng, bình thường bácng tôi như hình với bóng, cô ấy sẽ không bán đứng tôi đâu.” Vương Đồng vội vội vàng vàng nói.
Trương Dư Hàng thừa biết các cô nhóc thành thị có mấy người là bạn tốt thực sự. Anh ta gật gật đầu nói: “Được rồi, chốc nữa tôi dẫn cô ấy vào, cô tốt nhất nói trước với Tư tổng một tiếng.”
Vương Đồng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Cám ơn anh, Trương thư ký!”