“Ha ha.” Đông Bác Hải cừơi hai tiếng, câu hỏi này rất được lòng anh.
Vô Song mím chặt môi siết chặt quả đấm, giống như cô muốn hỏi câu hỏi này có thể bỏ qua hay không! Đáp án có vẻ dễ dàng đoán ra, không có khả năng.
Cô hít sâu nhi một hơi, và ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đông Bác Hải, “Chỉ có một, thích nhất .
.
.
.
.
.” Cô do dự một lúc, đang suy nghĩ là nên tiếp tục thành thực hay là lừa dối.
Đông Bác Hải hiển nhiên là sửng sốt, chỉ có một? Cô ấy biết gì không? ! Lông mi hơi nhăn, anh vẫn như cũ không biến sắc mà chờ đợi đoạn sau của cô “Cũng chỉ thích nhất một ngừơi.” Cuối cùng thì Vô Song cũng lựa chọn thành thực, bởi vì đây không chỉ là trò chơi, cũng là chìa khoá rộng mở nội tâm của bọn họ, đã dám chơi thì phải dám chịu.
“Vô Song.
.
.
.
.
.” Giọng của anh đột nhiên khàn khàn mà gọi cô, muốn ngả bài với cô, đáng tiếc đối với Vô Song mà nói đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, không phải là cô không cho anh cơ hội, mà là chính bản thân anh không biết quý trọng.
“Tiếp tục.” Cô nhẹ nhàng cắt đứt lời của anh, lần này là do cô viết, cho anh bắt thăm, Đông Bác Hải không chớp mắt mà nhìn vào con ngươi của cô, sau đó anh hơi né ra, rồi đưa tay tùy ý bắt một cái, vừa mở ra vừa điều chỉnh tâm tư hỗn độn của mình.
Lần này là anh rút được một chữ ‘ thua ’, anh trả lời, “Anh chọn dũng cảm.” Anh cảm thấy thành thực đáng sợ hơn dũng cảm, nên anh chọn dũng cảm, Vô Song lại càng khẩn trương hơn anh, nói ‘ dũng cảm ’ là trừng phạt bên thua, nhưng thật ra là thuận tiện cho bên thua biến tướng, không công bằng! Anh bình tĩnh và thoải mái mở ra sách nhỏ, Vô Song nặng nề không chịu được, mà thấp thỏm hỏi: “Là cái gì?” “Trước mặt mọi người hát tặng cho người yêu một khúc.” Anh mở sách nhỏ ra ở trước mặt cô, lần này Vô Song như giảm đựơc căng thẳng, a di đà Phật, cám ơn trời đất, cô không cần chịu tội.
“Em rất sợ anh hôn em?” Cô cao hứng, nhưng Đông Bác Hải lại mất hứng, bọn họ là người yêu, ôm ôm ấp ấp, anh anh em em, vốn nên là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng cô lại sợ anh.
“Không có.” Vô Song cũng không có nguỵ biện, cô vẫn có cảm giác lúc được anh hôn, không né tránh, chỉ là không quen bị cưỡng ép.
Anh hòai nghi mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, chỉ cần là nói dối thì mắt sẽ lóe lên, cho dù không động đậy con ngươi cũng sẽ hơi run, rất tốt, ánh mắt của cô không có run rẩy, anh cừơi hài lòng, “Anh tin tưởng em.” “Đi.” Anh đứng dậy nắm tay của cô.
“Đi đâu?” Bọn họ còn chưa ăn cơm mà.
“Trước mặt mọi người tặng cho em một ca khúc.” “Hát ở chỗ này đi!” Trước mặt mọi người, cô sẽ rất xấu hổ.
“Như vậy sao được, đại trượng phu nói được là làm được.” Anh cố chấp nắm tay của cô đi ra ngoài, lúc ra cửa thì vừa đúng lúc gặp nhân viên phục vụ đưa đồ ăn vào.
“Món ăn cứ tiếp tục mang lên, chúng tôi đi rồi sẽ về.” Anh nói một câu với phục vụ, phục vụ cung kính gật đầu.
Bọn họ đi tới đại sảnh, không gian phòng ăn này rất lớn, có chừng mét vuông, hơn một trăm bộ bàn ghế sa lon, chính giữa đại sảnh có một sân khấu nhỏ, dùng để trình diễn đàn vi-ô-lông , một phòng ăn cao cấp như vậy, không có âm nhạc sao được.
“Bác Hải, đừng càn quấy.” Chỉ cần nhìn thấy nhiều người như vậy, Vô Song cũng đã thấy xấu hổ, lại càng không cần phải nói bọn họ đều đem ánh mắt đặt ở trên người họ, cô sẽ ngượng ngùng đến mức choáng.
Đông Bác Hải cười nhẹ không nói, kéo tay cô đang nắm ống tay áo của anh xuống, xoay người tao nhã bước lên sân khấu.
Tiếng đàn vi-ô-lông dừng lại.
“Các bạn đi xuống đi.” Quản lý đi tới, đuổi nhạc công đàn vi-ô-lông xuống, Đông Bác Hải ghé vào lỗ tai hắn dặn dò gì đó, chỉ thấy quản lý gật đầu rồi lui xuống.
“Xin chào mọi ngừơi, rất xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người dùng cơm, hôm nay ở chỗ này, tôi muốn tặng cho phu nhân của tôi Chúc Vô Song một ca khúc, hi vọng phu nhân tôi mỗi ngày đều vui vẻ.” Ba ba! Mọi người đầu tiên là sững sờ một chút, tức thì có người hiểu chuyện liền vỗ tay.
Vô Song đã sớm hóa đá mặt đỏ tới mang tai rồi, không cần nhìn chung quanh cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt ở quanh mình, rất là nóng giống như là đang bị ngọn lửa nấu vậy, cả người cô rất nóng muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại cũng không phải do cô làm chủ, chân giống như là bị đóng lại không nhúc nhích đựơc.
“Phu nhân của tôi ở đó bên.” Càng đáng chết hơn là Đông Bác Hải lại chỉa về phía cô giới thiệu với mọi người.
Mẹ ơi! Ông trời xin thương xót, cho một tia chớp đánh chết cô đi! “Ùng ùng ——” Đột nhiên một tiếng sấm nhất thời nổ vang ở trong phòng ăn, Vô Song sợ tới mức co người một chút, thiếu chút nữa đã náo loạn rồi, không dám cầu nguyện bậy nữa.
Mọi người cũng chấn động một chút, chỉ chốc lát sau thì giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, ——《 chính là yêu em 》 David Tao (Đào Triết) ( ) “Đông phu nhân nên lắng tai nghe nhé.” Anh cầm micro nhìn về phía Vô Song, vẻ mặt đều là tình nồng không tan được.
Nói không cảm động là giả , nhưng Vô Song vẫn không phải cảm động đến mức ném hồn đi, giống như háo sắc mà nhìn anh cười khúc khích, cô rất lý trí, lý trí đến mức cho anh một cái xem thường, giống như là chờ anh thất bại.
Đông Bác Hải ca hát sẽ nghe được sao? Ha ha, giết chết cô cũng không tin, cô dám khẳng định anh hát chắc chắn sẽ còn khó nghe hơn heo.
Con trai chính là chứng minh tốt nhất! Âm nhạc chậm rãi tới, thanh âm của Đông Bác Hải gợi cảm chọc người, theo micro vang lên du dương.
.
.
.
.
.
.
Anh vẫn luôn muốn nói với em Em cho anh vui vẻ mà không ngờ tới Giống như ốc đảo cho sa mạc.
Nói, em sẽ vĩnh viễn ở cùng với anh Làm cây cho anh, cánh cho anh Để cho anh bay, cũng có ổ để trở về.
Anh nguyện ý, anh cũng vậy có thể bỏ ra tất cả, cũng sẽ không hối tiếc.
Ở cùng nhau, nhìn thời gian trôi qua, phải nhớ được phương thức chúng ta yêu nhau Chính là yêu em yêu em Có buồn có vui Có em, bình thản cũng có ý nghĩa Chính là yêu em yêu em Ngọt ngào một cách thoải mái Loại cảm giác đó chính là em Anh vẫn luôn muốn nói với em Em cho anh vui vẻ không ngờ tới .
.
.
.
.
.
“Ô ô.” Người hiểu chuyện thì lên tiếng reo hò, nổ vang cả màng nhĩ của Vô Song, cô đã sớm hóa đá trong gió, rất khó tin.
.
.
.
.
.
.
Anh nguyện ý thật sự nguyện ý, bỏ ra tất cả cũng chỉ muốn bảo vệ em Thời gian ở chung một chỗ tiếp tục trôi qua xin nhớ anh yêu em đến cỡ nào Chính là yêu em yêu em Không bỏ không rời Không thèm để ý trên con đường có bao nhiêu mưa gió Chính là yêu em yêu em Đặt ở trong lòng bàn tay en Hạnh phúc rực rỡ cho em hết .
.
.
.
.
.
Hết ca khúc, Đông Bác Hải thả micro lên lại cái giá, liếc nhìn Vô Song nhíu mày, “Đông phu nhân, em có yêu thích bài hát anh tặng cho em không?” “Thích, thích, thích.
.
.
.
.
.” Vô số ‘ Đông phu nhân ’ đáp lại anh, Đông phu nhân chính thức đã sớm kinh ngạc đến ngây người rồi, mắt đều không nháy mà nhìn chằm chằm vào anh.
Anh thế mà lại biết ca hát? Hơn nữa còn là dễ nghe muốn chết, thật là ngoài ý muốn mà, rất ngoài ý muốn, thật là khó tiêu hóa sự thật này.
Sao có thể chứ? Con trai hát khó nghe như vậy, anh hẳn là ca hát cũng không tốt hơn mới đúng chứ, chẳng lẽ là gien di truyền có vấn đề, giọng của anh tốt lại không di truyền cho con? “Đông phu nhân, em có yêu thích bài hát anh tặng cho em không?” Anh từ trên sân khấu bước xuống đi tới trước mặt cô, mặt hơi hồng, ánh mắt sáng rực nhìn cô, lại có vẻ thẹn thùng của chàng trai mới lớn.
Từ lần đó sau khi nghe cô hát, anh vẫn muốn tặng cô một ca khúc, hi vọng cô cũng có thể ghi khắc cả đời.
Không thể nghi ngờ anh làm được, mặc dù Vô Song không có biểu hiện rất hưng phấn, nhưng bài hát này quả thật đã khắc thật sâu ở trong lòng của cô, từng lời ca đều khiến cho cô cảm động đến mức tế bào phồng lên.
“Thích.” Hồi lâu, cô mới lộ ra nụ cừơi ngọt ngào nhất.
“KISS, KISS, KISS.
.
.
.
.
.” Tới nơi này ăn cơm đại đa số đều là tình nhân, tất cả mọi người gần như điên cuồng mà cao giọng la lên, Đông Bác Hải nói ra cho oai là thịnh tình của mọi người khó chối, ôm lấy Vô Song rồi hôn.