“Đấu lại.” Chúc Kỳ không phục lắm, cắn răng nghiến lợi mà trừng mắt liếc cháu mình, nhóc con xấu xa đừng thua bởi tay anh, nếu không cả khuôn mặt của nó cũng sẽ bôi đen luôn.
Cậu bé le lưỡi với anh ấy một cái, đấu thì đấu, ai sợ ai.
Đông Bác Hải chỉ là người đứng ngoài nhìn hai cậu cháu mà bật cười, ván thứ hai, anh địa chủ, anh được gọi bài.
Mắt lớn mắt nhỏ liếc nhìn lẫn nhau, hai cậu cháu cũng không dám thắng anh, ai dám ra tay trên đầu thái tuế chứ! Đầu tiên anh đánh ra một bộ liền đối, Chúc Kỳ có thể lớn hơn anh, lại để anh qua, kế tiếp anh lại ra khỏi một bộ phi cơ, cậu bé có bom lại không nổ anh, anh đánh hơi được trong đó có gì đó không đúng, nhưng cũng không biến sắc, nhếch môi cười cười.
“Nếu không ra bài, anh sẽ thắng.” Ánh mắt quét hai cậu cháu bọn họ một cái.
“Anh rể, không phải là em không ra bài, mà bài của em không hơn được anh.” Bộ dáng của Chúc Kỳ giả bộ xác thực, thật đúng là có thể hù dọa người, nhưng đáng tiếc vẫn không gạt được ánh mắt của Đông Bác Hải, anh cười nhạo một tiếng, không có phơi bày em vợ, ánh mắt chuyển sang con trai, “Con thì sao? Bài của con cũng không lớn hơn?” “Dạ dạ, bài của con cũng rất nhỏ.” Cậu bé lật đật gật đầu.
“Vậy thì cha thắng.” Cuối cùng, anh bày ra ba cái ba một cái bốn, hai cậu cháu nhìn thấy mà cứng họng.
“Ai yêu!” Cậu bé đáng tiếc vì bài trong tay mình là bài tốt, tất cả bài lớn đều trong tay cậu, lãng phí rồi, lãng phí rồi.
Chúc Kỳ cũng là bộ mặt rút gân, bài của anh ấy cũng rất tốt, đáng tiếc rồi, đáng tiếc~ “Để anh nhìn thử hai của hai cậu cháu, thật sự có tệ như vậy không?” Anh đề nghị muốn xem bài, hai cậu cháu lập tức hợp bài lại với nhau, không để cho anh nhìn.
“Anh rể, anh vẽ em trước, hay là vẽ nó trước.” Chúc Kỳ xóc bài dời đề tài.
“Vẽ con trước đi.” Cậu bé nâng bút vẽ lên đưa cho cha, Đông Bác Hải hơi nhíu lông mi, nhận lấy bút lông trong tay con, anh vẽ một × trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, rồi xoay người lại cũng vẽ một × lên trên mặt Chúc Kỳ.
Hai cậu cháu liếc mắt nhìn lẫn nhau, có chút chột dạ mà nhìn Đông Bác Hải, thế nhưng anh lại không nói gì, mà cầm lấy bài xóc một chút, “Đấu lại.” Ngồi lại tại chỗ, ván thứ ba cậu bé là địa chủ, cũng là cậu gọi bài.
“Tiểu QQ, con muốn đem không may mắn của con, cắm vào trong tay cậu sao.” Ván bài này, bài của Chúc Kỳ rất tốt, còn có một đôi quỷ, anh ấy đã lên kế hoạch trước phải vẽ chỗ nào của cậu bé.
Cậu bé cau mày nhìn bài lộ ra ngượng nghịu, bài của cậu bé xác thực là rất tệ! Nếu cậu bé ra bài, Chúc Kỳ sẽ dùng một đôi quỷ cho nổ cậu bé! Cậu bé kêu rên, thảm, thảm rồi, ván này nhất định phải thua! “A lô?” Đông Bác Hải ở bên cạnh nhận điện thoại, hình như là có chuyện rất khẩn cấp, anh để xuống bài rồi đứng dậy, “Tôi lập tức tới ngay.” “Cha, cha phải đi đâu?” Cậu bé gọi bóng lưng của cha lại.
“Có chút việc gấp, phải đi xử lý một chút.” “Tối sẽ về nhà ăn cơm tối chứ?” “Ừ.” “Vậy trở về sớm chút, mọi người chờ cha ăn cơm.” Cậu bé phất tay một cái đưa mắt nhìn cha rời đi, sau đó thả bài xuống, nhìn mặt cậu của mình mà mỉm cười, “Cậu à, ba thiếu một nên chơi không được, ván này không tính.” “Cái gì không tính, một mình cậu có thể đánh thắng con.” Chúc Kỳ gấp đến độ thiếu chút nữa đã giơ chân lên, có phải hai cha con nhà này thương lượng bắt nạt người hiền lành như anh hay không vậy.
“Xin lỗi cậu nha, bài của con và cha đã lộn xộn rồi, con cũng không nhớ rõ bài của con, cho nên ván này không thể tính.” Cậu bé le lưỡi với cậu của mình một cái, rồi xoay người trở về gian phòng của mình.
Để lại Chúc Kỳ một mình ở nơi này ngổn ngang trong gió, giận đến muốn nổi trận lôi đình! Đông Bác Hải chạy tới khoa nghiệm chứng của cục cảnh sát gặp An Sâm, cô cầm lấy bảng nghiệm chứng đưa cho anh nhìn, “Tổng giám đốc, theo bọn họ nói, bên trong xe bị nổ cũng không có phát hiện được bất kỳ cái gì có liên quan với Đông Hải Sinh.” “Quả nhiên anh ta còn chưa chết!” Đông Bác Hải cắn răng nghiến lợi cau chặt chân mày, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nổi lên âm trầm làm người ta nảy sinh sợ hãi, anh đưa tay nắm lấy cổ áo của cảnh sát đứng bên cạnh, trợn mắt hung ác mà nhìn chằm chằm vào anh ta và gầm nhẹ: “Tại sao muốn gạt tôi, chán sống hả?” “Tam.
.
.
.
.
.
Tam.
.
.
.
.
.
Tam thiếu gia xin bớt giận!” Cảnh sát bị sợ tới mức lắp ba lắp bắp.
“Là ai bảo các người làm như thế?” Thông minh như anh sao lại không đoán được, nếu như không có người chỉ điểm, thì ngay cả anh ta mượn một trăm lá gan, cũng không dám lừa dối anh.
“Không có, không có.” Cảnh sát đã sợ đến mức cái trán cũng đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt lấp la lấp lánh không dám nhìn thẳng vào anh.
“Có phải Đông Hải Sinh hay không?” Anh ta không nhìn anh chính là nói dối, nên anh suy đoán và nói.
“Không, không phải!” Mồ hôi lạnh đã biến thành loại hạt đậu lớn.
“Vậy là ai?” Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, không hề khách khí với anh ta nữa mà gầm thét một tiếng, màng nhĩ cũng sắp bị anh đánh vỡ rồi, viên cảnh sát bị sợ tới mức run lên.
“Tam thiếu gia, tôi.
.
.
.
.
.
Tôi thật sự là không ý lừa gạt ngài, lúc ấy chúng tôi cũng cho là đại thiếu gia ở trong xe bị nổ, và lập án ngay lập tức, nhưng sau đó ở trong quá trình thống kê đối với việc thi thể nổ tung, chúng tôi mới phát hiện thiếu một thi thể, sau khi đã xác định thân phận người chết, thì mới biết, đại thiếu gia cũng không có ở trong đó!” “Lúc nào thì phát hiện?” Anh dừng một chút, hai tay níu chặt cổ áo của anh ta, làm da màu đồng ửng xanh, “Đừng nói với tôi là mới phát hiện , tôi không tin.” “Nửa.
.
.
.
.
.
Nửa tháng.
.
.
.
.
.
Trước kia.” Đông Bác Hải hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc có thể tùy thời mất khống chế, “Tại sao không cho tôi biết, rốt cuộc là ai không cho phép anh nói cho tôi biết, Đông Hải Sinh, hay là.
.
.
.
.
.
ông cụ!” “Tam thiếu gia!” Viên cảnh sát không biết nên như thế nào cho đúng, nói hay không nói anh ta cũng sẽ đắc tội với người mà không đắc tội nổi.
“Nói cho tôi biết.” Giọng nói khàn khàn của anh hơi có chút run rẩy, anh vừa mong đợi, cũng vừa sợ hãi, sợ cái gì? Sợ là ông cụ làm! A ~ anh cười nhạo mình thật là ngu, không phải đã sớm cho ông là người xa lạ sao? Tại sao sợ là ông đối nghịch với mình! “Là.
.
.
.
.” “Ai?” Cả người, mỗi một giây thần kinh đều căng thẳng, nhịp tim nhanh giống như là muốn nổ tung vậy.
“Là .
.
.
.
.
Ông cụ.” Đắc tội với anh, so đắc tội với ông cụ còn kinh khủng hơn, cuối cùng viên cảnh sát lựa chọn nói thật.
Phanh! Anh nghe thấy thanh âm tan nát trong cõi lòng mình, vẻ mặt khó tin giống như là không ngờ tới sẽ bị người thân nhất thọt một đao ở sau lưng vậy, chậm rãi buông ra tay nắm chặt cổ áo viên cảnh sát, anh lảo đảo lui về phía sau nửa bước, hai quả đấm trắng bệch còn cứng rắn hơn tảng đá, giờ khắc này hơi thở giống như bị nghẹt.
Ông ấy thế mà giúp đỡ Đông Hải Sinh đối phó anh? ! “A!” Anh giống như cười, hơn nữa là cười ra tiếng, cười đến bi thương, cười đến bi thương.
Hình ảnh tình thương của cha đã từng giống như là phim ảnh cất đi đã thoáng qua từng chút ở trước mặt anh, thì ra vẫn không thể quên được người có liên hệ máu mủ với anh, ông ấy cũng đã sớm không xem anh là con trai của ông ấy rồi.
“Ha ha!” Anh càng cười càng lớn tiếng, cười nhạo mình ngu xuẩn, uổng phí anh thông minh một đời, vậy mà lại nhìn không ra.
“Tổng giám đốc.” An Sâm gọi anh.
Anh rốt cuộc cũng ngừng cười, ánh mắt lạnh lùng giống như là băng cứng ở Bắc Cực, anh xoay người sải bước vội vã rời đi!