Bên ngoài, có mấy thi thể ngã xuống, trong đó có một thi thể chính là cô hầu gái, máu tươi nhuộm đỏ nền gạch màu trắng, Vô Song lẳng lặng đưa mắt nhìn gã đàn ông cao lớn đứng ở phía trước cô, gương mặt này cô không xa lạ gì, chính là đại thiếu gia nhà họ Đông —— Đông Hải Sinh! Đôi tay của cô siết áo cưới thật chặt lui về phía sau nửa bước, hơi thở dồn dập, tại sao anh ta lại ở chỗ này? “Em dâu xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, tôi gọi là Đông Hải Sinh, là của Bác Hải ……… anh cả.” Gã lễ độ khách khí duỗi tay qua, cố ý đem hai chữ anh cả tràn ra lạnh lẽo từ giữa răng môi.
Vô Song nhìn bàn tay của gã duỗi ra một cái, nhưng cũng không có đưa tay nắm lấy, mà là e ngại lui về phía sau.
“Người tới, đưa lễ ra mắt cho em dâu của tôi.” Gã vẫn như cũ không biến sắc mà duy trì hình tượng quý ông lễ độ, nhẹ nhàng động đầu ngón tay, thì đã có thuộc hạ cầm tới một gói quà lớn.
Vô Song càng e ngại hơn mà trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào hộp quà trong tay gã, sẽ không phải là dao hay bom chứ! “Đưa ——” Gã khách khí đưa lên, còn kèm theo nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, bộ dáng quý ông giống như là vương tử ở trong truyện tranh đi ra.
“O o ~” mồ hôi lạnh đã ướt một tay của Vô Song, cô thở hổn hển giống như là tùy thời sẽ ngừng thở vậy, tim đập thình thịch giống như là đánh trống, nhìn quà tặng mà lần lữa không dám đưa tay nhận.
Đông Hải Sinh thấy cô sợ như vậy, mặt cười cứng đờ, tà ác mà nhíu mày, “Thế nào, em dâu không thoải mái à?” Gã vươn tay ra muốn đụng cô, Vô Song phản xạ có điều kiện mà đẩy bàn tay bẩn thỉu của gã ra, cũng đẩy đi quà tặng ở trong tay gã.
“Đừng đụng tôi, Đông Hải Sinh rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô không có tâm tình diễn với gã, đối mặt với gã, mặc dù sợ gã, nhưng trên hết là tức giận, tên này đã giết con của cô, lại còn không biết xấu hổ mà ở trước mặt cô giả mù sa mưa giả bộ giả nhân giả nghĩa, buồn cười, thật là buồn cười ~ “Tổng giám đốc.” Một thuộc hạ của Đông Hải Sinh cầm súng chỉ vào Vô Song, gã phóng một mắt lạnh bay vút qua, thuộc hạ lập tức bị dọa để súng xuống.
“Cô thông minh hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.” Ngày đó ở quá cà phê gã cũng đã biết cô ta rất thông minh, có thể từ trong tay bọn cướp mà chạy trốn, gã thật đúng là không thể không bội phục cô ta, đáng tiếc, phụ nữ quá thông minh mà lại không dùng để tự bảo vệ mình, là thuộc loại ngu xuẩn, gã không phải là không cho cô ta cơ hội bỏ qua cho cô ta, mà là cô thiên đường có lối cô ta không đi, địa ngục không cửa thì cô ta xông vào.
“Đông Hải Sinh, anh và Bác Hải rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, nhất định phải đưa đối phương vào chỗ chết mới được?” Đối mặt với chất vấn không kiềm chế của cô, gã chỉ hừ nhẹ cười một tiếng, ném cho thuộc hạ ở bên cạnh một ánh mắt, thuộc hạ hiểu ý từ dưới lầu đưa đến một cái ghế, cung kính đặt ở trước mặt của gã, gã đặt mông ngồi xuống, nhăn chân mày một cái, rồi giọng nói nghe tràn đầy chế nhạo —— “Đông Bác Hải nó không có nói cho cô biết tại sao?” Vô Song mặt không phản ứng.
“Cũng đúng, chuyện mất mặt như vậy, làm sao nó nói ra được, như vậy thì do tôi tới nói cho cô biết.” Vô Song kích động một chút, gã chịu nói cho cô biết? ! “Đông Hải Sinh.” Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, hai người cùng phóng tầm mắt nhìn, Đông Bác Hải đứng ở lầu dưới gân xanh nổi lên.
“Nghe cha nói chú đang tìm tôi, lần này chú không cần tìm tôi, tôi tự mình tới rồi, chẳng qua là tôi đến hình như không phải lúc, quấy rầy hôn lễ của chú, xin lỗi.” Vẻ mặt của gã muốn bị đánh nhưng mà một chút thành ý xin lỗi cũng không có.
Đông Bác Hải nhìn Vô Song một cái, hai quả đấm siết thật chặt, anh muốn xông lên, nhưng mà phía trên có mấy chục khẩu súng chỉ vào anh, anh căn bản không đi lên được.
“Đông Hải Sinh ân oán của chúng ta nên làm thì nên kết, đã tới đây, thì chúng ta đơn độc đấu.” Đơn độc đấu? Lời này khiến cho Đông Hải Sinh nhếch miệng cười một tiếng, ngấm ngầm muốn cùng anh đùa bỡn.
“Đông Bác Hải, mày cảm thấy tao sẽ tiếp tục với mày sao?” Gã đứng dậy đi tới trước lan can, hai tay nắm lan can thật chặt, quay đầu liếc về phía Vô Song một cái, cười âm hiểm: “Người đàn bà của mày ở trong tay tao, tao một câu nói, là có thể lấy mạng của nó.
.
.
.
.
.” “Anh dám?” Đông Bác Hải nóng đỏ mắt, anh ta cho rằng như thế sẽ uy hiếp được anh sao? Xuy, anh cũng biết: “Nếu anh dám làm tổn thương một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ rạch ở trên đùi Đông Đông Hải một cái.” Nụ cười của Đông Hải Sinh đọng lại một chút, tay nắm chặt lan can, nhưng rất nhanh gã liền khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, “Đông Bác Hải mày tạm thời lấy Đông Hải tới uy hiếp tao, mày không đả thương nó được, cha sẽ bảo vệ nó.” Gã cười rất tự tin.
“Biết ngày đó vì sao tao không chết không? Là cha đã cứu tao, ông ấy phái người len lén dời tao đi, cho nên tao mới đại nạn không chết.” Ngày đó ông cụ vừa tới bệnh viện, chuẩn bị vào thăm Vô Song, thì thấy Đông Bác Hải đằng đằng sát khí từ bên trong đi ra, ông liền đoán được có chuyện không ổn, nên đã phái người lặng lẽ theo dõi Đông Bác Hải, ngày đó ngừơi đánh Đông Hải Sinh ngất xỉu mang đi, chính là ông cụ phái tới, bọn họ lặng lẽ thay thế Đông Hải Sinh từ trên chiếc xe kia như trộm long chuyển phượng, cho nên gã mới có thể may mắn tránh được một kiếp.
Hai tháng nay ông cụ đem gã đến nhốt ở trong mật thất, để cho gã nghĩ lại buông thù hận xuống, nhưng Đông Hải Sinh lại quật cường giống như Đông Bác Hải, nhất định đến chết không rời, mật thất là dùng sắt lá làm, nên giam Đông Hải Sinh ở bên trong hai tháng, gã giả bộ bệnh lừa gạt tên cận vệ trông chừng gã, đánh cận vệ ngất xỉu rồi trốn ra, chuyện đầu tiên khi ra ngoài, chính là tìm Đông Bác Hải báo thù.
Đông Bác Hải hận đến mức hàm răng cũng sắp cắn nát, cặp mắt đỏ hồng, quả đấm so với khối sắt còn cứng hơn, hai cha con lại liên thủ đối phó anh.
A, mẹ kiếp, anh sống được thật là châm chọc, ông gìa đó hận anh như thế, sao lại còn có lòng tốt thu dưỡng anh, là hối hận đi, phải chính là hối hận, nên mới muốn nhổ cỏ tận gốc! “Bác Hải, anh đừng tin anh ta, chủ tịch ông ấy rất thương anh.” Vô Song đột nhiên kêu lên, cô muốn chạy tới, nhưng bị hai gã đàn ông chế ngự, cô vừa giùng giằng cánh tay, vừa nước mắt ròng ròng mà nhìn Đông Bác Hải nói: “Bác Hải, anh trách lầm chủ tịch rồi, ông ấy không có cảm thấy anh là sỉ nhục của ông ấy, ngược lại ông ấy rất thương anh, qua nhiều năm như vậy, mà ông ấy vẫn cất giữ hình của anh, khóa ở trong tủ bảo hiểm của ông, nếu như không phải là vì quý trọng, ông sẽ không bảo vệ nó tốt như vậy.” Ánh mắt của Đông Bác Hải sâu thẳm lộ vẻ khó tin, ông cụ thương anh? .
.
.
.
.
.
“Bác Hải, anh suy nghĩ một chút đi nếu như không phải là vì thương, ông cụ sẽ cam nguyện đeo lên lưng dư luận của xã hội và đè ép thừa nhận anh là con ông ấy sao? Nếu như ông ấy thật sự hận anh như vậy, muốn anh chết, thì ban đầu ông ấy có thể bỏ anh ở trên đường tự sanh tự diệt, tội gì phải làm nhiều chuyện như thế này, vì anh mà làm danh tiếng của mình ô uế.
.
.
.
.
.” Không sai! Mặc kệ là xã hội hiện nay hay là trước kia, làm ngừơi kinh doanh, có xì căng đan con riêng cũng sẽ khiến cho danh tiếng cùng với quyền uy kia mang đến rất nhiều chấn động, cùng với phiền toái.
Xã hội thượng lưu có kim ốc tàng kiều, chỉ cần mọi người ngầm hiểu lẫn nhau là được, đây chỉ là chuyện bình thường, chỉ khi nào sự việc đã bại lộ còn có con riêng ra ánh sáng, thì sự kíện lớn như vậy sẽ rất chấn động, nghiêm trọng là có thể vì vậy mà thân bại danh liệt, nếu như không phải là vì thương, ông cụ sẽ mạo hiểm như vậy sao? Ai sẽ vô duyên vô cớ mà cam tâm, khổ sở năm, để làm chuyện đó? Ba! Một cái tát vang lên ở trên mặt Vô Song, Đông Hải Sinh cuối cùng cũng bị cô làm cho tức giận phải lộ ra khuôn mặt chân thật, con mắt sắc đen phát ra hung ác đến tỏa sáng, cắn răng nghiến lợi mặt xanh mét, “Chuyện nhà họ Đông chúng tao, không tới phiên ngừơi ngoài như mày ở chỗ này nhận xét.” Vô Song liếm liếm tia máu nơi khóe miệng, quay lại mặt nhìn chằm chằm vào gã, cô không sợ hãi mà cười nhạo.”Tôi không phải là người ngoài, tôi là tam thiếu phu nhân nhà họ Đông.” “Đông Hải Sinh, thả Vô Song ra, nếu không tôi nhất định sẽ làm cho anh chết không được toàn thây.” Một cái tát kia rất vang, cẩn thận nghe còn có tiếng vang, Đông Bác Hải gấp đến độ hô to một tiếng, nếu không phải là đối phương có khẩu súng chỉ vào bọn họ như vậy, anh thật sự sẽ xông lên liều mạng với anh ta.
Đông Hải Sinh không hề để ý tới Đông Bác Hải ồn ào, ánh mắt sắc bén nhìn Vô Song, đột nhiên đùa giỡn nắm lấy cằm của cô, lực tay bóp Vô Song rất đau, nhưng cô lại cắn răng không kêu một tiếng, gã chậc chậc tấm tắc, “Có khí phách, tam thiếu phu nhân nhà họ Đông, cô thật là không để cho tôi bội phục cũng không được.” Cô thế mà thừa nhận với gã là tam thiếu phu nhân của nhà họ Đông, không phải tìm chết thì là gì? ! “A!” Gã đã một cước lên trên bụng cô, Vô Song đau đến mức cong người lên, cắn chặt môi dưới, nhưng cơn đau ở trên môi không bằng ở trên bụng .
“Đông Hải Sinh.” Đông Bác Hải đứng không vững nữa rồi, anh đang chuẩn bị xông lên, thì Mặc Phi Tước đi tới từ phía sau ôm lấy anh, anh giận đến mặt đỏ giọng khàn, dùng sức giùng giằng muốn đi lên, nhưng Mặc Phi Tước ôm chặt lấy, ghé vào tai anh nói nhẹ nhàng —— “Bác Hải bình tĩnh một chút, bây giờ anh đi lên không những không cứu đựơc chị dâu nhỏ, còn có thể mất luôn tánh mạng của mình.” “Tôi không quản nhiều như vậy, tôi không thể trơ mắt nhìn thấy Vô Song chịu khổ, cậu buông tay ra.” “Bác Hải, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra à, Đông Hải Sinh hắn làm như vậy, chính là muốn chọc giận anh, chỉ cần anh không tức giận thì hắn cũng sẽ không làm khó chị dâu nhỏ.” Đông Bác Hải rốt cuộc cũng bị lời nói của anh ấy tìm về một chút lý trí, anh quay đầu lại, Mặc Phi Tước gật đầu với anh, “Suy nghĩ một chút đi nhiều năm như vậy, hắn vẫn ẩn nhẫn là vì cái gì, không phải là vì anh không có nhược điểm sao?” Đúng, mục đích của Đông Hải Sinh ức hiếp Vô Song không phải là muốn hành hạ anh, để cho anh đau đớn sao, anh không thể ở trước mặt anh ta tức giận, càng không thể kích động, không thể để cho anh ta được như ý, nghĩ đến đây, Đông Bác Hải tỉnh táo một chút, buông quả đấm tràn đầy mồ hôi ra, khuôn mặt tuấn tú bị chọc giận bằng tốc độ nhanh nhất đã khôi phục bình tĩnh, hai mắt sâu không lường được bị che đậy như gió nhẹ nước chảy, anh bình tĩnh nhìn lên phía trên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Đông Hải Sinh.
.
.
.
.
.
“Xem xem đi vẻ mặt ngừơi đàn ông của cô, giống như là dáng vẻ vì cô mà nóng nảy sao?” Đông Hải Sinh nâng cằm Vô Song lên, để cho cô nhìn bộ dạng Đông Bác Hải vào giờ phút này, như là chuyện không liên quan đến mình, thờ ơ đến mức nào Vô Song lẳng lặng ngắm nhìn anh, bỗng chốc khóc ra, nước mắt của cô nhìn ở trong mắt Đông Bác Hải là vô cùng đau đớn, trong đáy mắt của anh nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước, anh hi vọng cô phải chịu đựng, cũng để cho anh chống đỡ.
“Có phải rất hối hận vì đã yêu một người đàn ông bạc tình vô nghĩa như vậy hay không, hả?” Đông Hải Sinh bảo hai gã đàn ông kia đẩy Vô Song lên, gã nắm cằm của cô, đem mặt thấp xuống lại gần cô cười nói tà mị.