“A! Làm xong rồi hả?” Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không ý thức được mình làm ảnh hưởng đến công việc của ông xã, buông tạp chí xuống, đứng lên.
“Ừ, trở về thôi, thời gian cũng không còn sớm.” Úy Nam Thừa nắm tay bà xã đi ra khỏi phòng làm việc.
Giờ đã là mười giờ tối, trên đường phố vẫn tiếng người huyên náo, đèn neon lóe ra ánh sáng đủ màu sắc, kích thích mắt mọi người. Thành phố W về đêm luôn mê tình, nam nữ tuổi còn trẻ đều lựa chọn ban đêm đi ăn nói chuyện phiếm, uống rượu ca hát, thả lỏng công việc cuộc sống khẩn trương ban ngày.
Ở trong ấn tượng của Úy Nam Thừa, đây là lần thứ hai anh lái xe dừng lại bên cạnh quán lề đường. Lần đầu tiên là trước khi anh và Tuệ Tuệ kết hôn, anh bị mẹ ép tới trường đón cô tan học buổi tối, cô ở trên xe náo loạn muốn ăn đồ nướng, sau đó ––
Ngẫm lại, đã trôi qua bốn năm rồi, thời gian trôi qua thật sự nhanh, nơi này cũng có chút thay đổi, xe đẩy nhỏ ban đầu đã biến thành quầy hàng nhỏ, quầy hàng nhỏ biến thành quán bán hàng, quán bán hàng trang hoàng còn có dáng có vẻ.
“Đi thôi, anh đồng ý đi ăn đồ nướng với em, không cho phép nói chuyện mà không tính toán gì hết.” Thiên Ca Tuệ nhìn ông xã.
“Được, nhưng mà chúng ta phải chọn nhà kia.” Úy Nam Thừa chỉ vào một cửa hàng mặt tiền coi như tạm chấp nhận là quán đồ nướng, anh vẫn không ưa loại thức ăn nướng này, nhưng Tuệ Tuệ cố tình lại vô cùng yêu thích.
Thiên Ca Tuệ biết ông xã sĩ diện, không thích ngồi trong quán bán hàng, nên đồng ý. diee ndda fnleeq uysd doon
Hai người chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, bà chủ rất nhiệt tình thẳng bước đi tới đây, lấy thực đơn ra hỏi bọn họ cần thứ gì.
Úy Nam Thừa nhìn thực đơn dính chút nước sôi và vết bẩn, cũng hơi không muốn nhìn.
Thiên Ca Tuệ bĩu môi trừng mắt liếc nhìn anh, cầm lấy thực đơn, tiếp theo đó vạch xuống một loạt.
“A, cô gái này nhìn quen mắt ghê! Trước kia thường tới đây?” Bà chủ nhìn Thiên Ca Tuệ vui tươi hớn hở lôi kéo làm quen.
“Đúng vậy, cháu chính là khách quen ở đây, hồi học cấp ba vẫn thường tới.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt trả lời, sau khi lên cấp ba, cô và Yên nhi còn có Cầu Cầu sau giờ học buổi tối thường xuyên tới nơi này ăn mấy xâu thịt nướng, bắp nướng, đậu hũ thúi v.v..., rất nhiều món thường được các cô ăn thử.
“Tôi nói sao lại nhìn quen mắt như vậy, thì ra là khách quen! Quý ông bên cạnh chắc là lần đầu tiên tới đúng không? Một vị tiên sinh đi giày tây ngồi xuống chỗ này, thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này! Rất vinh hạnh rồi!” Bà chủ cười đến ánh mắt cũng nheo lại.
Vẻ mặt của Úy Nam Thừa rất 囧, chính anh cũng cảm thấy quái lạ, chứ không cần nói đến những người khác.
“Bà chủ, bà không cần để ý đến anh ấy, anh ấy là người như vậy.” Thiên Ca Tuệ cười càng vui vẻ hơn.
Bà chủ kia híp mắt quan sát hai người bọn họ, cười nói: “Cô bé, cậu ấy là chú của cô bé hả? Thật đúng là trẻ tuổi đó!”
“Phụt!” Thiên Ca Tuệ không nhịn được cười phì.
Mặt của Úy Nam Thừa hoàn toàn tối đi rồi, tay dưới bàn siết chặt thành quả đấm, kiềm chế muốn bùng nổ tức giận.
“Bà chủ, ánh mắt của bà thật sắc bén, điều này cũng bị bà phát hiện rồi.” Thiên Ca Tuệ cười đến bụng cũng đau, còn len lén quan sát vẻ mặt của ông xã.
Đúng lúc ấy, ông chủ bưng thức ăn đã nướng xong đến đây.
“Chúng tôi muốn đóng gói mang đi.” Úy Nam Thừa gần như cắn răng nói ra, anh không muốn ở lại dù chỉ một giây, ánh mắt bà chủ này là như thế nào? Nhìn anh như vậy có vẻ giống chú của Tuệ Tuệ sao? Nhất là câu nói sau cùng kia, là châm chọc trắng trợn!
Ông chủ và bà chủ mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng vẫn rất nhanh chóng đóng gói cho bọn họ, nhất là bà chủ kia, trong lòng vô cùng kỳ quái, sao người đàn ông kia sao một lúc mặt đã tối như vậy? Chẳng lẽ mình nói sai cái gì?
Úy Nam Thừa mặt lạnh xách túi đi về phía chiếc Land Rover của anh, Thiên Ca Tuệ theo sau cười đến bả vai run run, thấy ánh mắt ông xã liếc tới, vội cố nín cười.
Sau khi lên xe, Thiên Ca Tuệ bắt đầu nhanh chóng ăn một miếng lớn, còn lấy một miếng đậu hũ thúi đưa đến bên miệng ông xã, “Nào, ăn một miếng!”
Úy Nam Thừa mím chặt môi không nói lời nào, giọng lạnh lùng: “Về sau không đến tiệm này nữa.”
“Phụt! Đừng nóng giận mà, thật ra thì nhìn anh thật sự rất trẻ tuổi, ánh mắt bà chủ kia hơi có vấn đề, sao lại giống như chú của em được? Dù sao nhìn cũng giống như anh trai!” Thiên Ca Tuệ dịu dàng dụ dỗ.
Lúc này sắc mặt Úy Nam Thừa mới hòa hoãn một chút, giọng không còn giá lạnh như trước nữa, chỉ có điều vẫn tỏ vẻ hơi chảnh, “Anh đói rồi.”
“Anh Thừa, nào, há mồm.” Thiên Ca Tuệ lấy một xiên thịt bò nhét vào trong miệng anh, cười đến được gọi là ngọt ngào.
Mùi vị đó, còn miễn cưỡng. Úy Nam Thừa thầm nghĩ trong lòng.
Dọc theo đường đi, hai người anh một miếng em một miếng, sau khi về đến nhà trên cơ bản đã quét sạch.
Kim chỉ giờ chỉ mười một giờ, hai người rón rén mở cửa, đi tới phòng con trai trước xem hai đứa có ngủ ngon không, có đá chăn hay không hoặc bị lăn xuống sàn không, sau đó trở về phòng tắm ngủ.
Đêm nay, hai người ôm nhau ngủ, ấm áp khác thường.
Sáng ngày hôm sau, Thiên Ca Tuệ và ông xã cùng rời giường đánh răng rửa mặt, ăn điểm tâm, chạy xe của từng người. Một đi làm, một đưa con trai đến nhà trẻ.
Đưa con trai đi nhà trẻ xong, Thiên Ca Tuệ đi thẳng về trường học, nghĩ tới định gọi một cú điện thoại cho Già Đại, nhưng nghĩ lại vẫn nên hỏi trực diện thì tương đối tốt.
Trở lại ký túc xá, Già Đại và Tạp Tạp đều đang tự dọn đồ, cảm xúc của hai người cũng hơi kỳ quái, yên tĩnh quá đáng một chút.
“Sao vậy? Chẳng lẽ bởi vì sắp chia ra nên cảm xúc mới xuống thấp như vậy sao?” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt phá vỡ không khí yên tĩnh này.
“Tuệ Tuệ, tớ báo danh trường học đi đoàn chữa bệnh tình nguyện, buổi sáng ngày mai sẽ theo các đồng đội đi vùng núi xa xôi nghèo khó phía nam rồi, nghe nói nơi đó thông tin liên lạc không phát triển, vốn không có internet, đoán chừng trong thời gian rất lâu sẽ không có cách nào liên lạc với hai người. Chỉ có điều hai cậu yên tâm, tớ sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, tháng sáu sang năm sẽ gặp ở đây.” Lam Tạp băn khoăn lo nghĩ thật lâu, rốt cuộc nói ra. diendanlequydon
Trong đầu Già Đại vẫn một mực nhớ lại chuyện ngày hôm qua, tâm tư khó nén, mới nghe Tạp Tạp nói đi theo đoàn chữa bệnh tình nguyện tới một vùng núi xa xôi nghèo khó phía nam, đầu “Ầm” một cái nổ tung.
Thiên Ca Tuệ phản ứng nhanh hơn càng kịch liệt hơn cô ấy, trực tiếp tiến lên nắm chặt lấy bả vai Tạp Tạp, “Cậu nói cái gì? Tham gia đoàn chữa bệnh tình nguyện? Đi một vùng núi xa xôi nghèo khó phía nam? Cậu đùa giỡn đúng không? Hôm nay không phải ngày cá tháng tư.”
“Tạp Tạp, chẳng lẽ ngày hôm qua Khúc Lại nói lời gì khó nghe sao? Anh ta đồ đáng chết này! Thật quá đáng!” Già Đại tức giận cắn răng.
Lam Tạp cũng biết Tuệ Tuệ và Già Đại sẽ có phản ứng này, cho nên trước đó cô không dám nói cho hai cậu ấy biết, chỉ sợ hai cậu ấy sẽ ăn vạ gạch tên cô ra khỏi đoàn chữa bệnh tình nguyện.
Cô biết rõ bạn mình vì muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng cô có hai lý do để cho cô không thể không đi, một là vì những đứa nhỏ vùng núi nghèo khổ kia, mỗi lần nhìn thấy các cậu bé (cô bé) ở trong TV, trong lòng cô luôn có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, chỉ đang mong chờ nhìn cô có năng lực làm một chút chuyện đủ khả năng cho các bé, đúng lúc có một cơ hội như vậy, cô dứt khoát quyết định ghi danh tham gia.
Nguyên nhân thứ hai cũng vì để trốn tránh tim mình, hy vọng thời gian hơn nửa năm này có thể khiến cho lòng của cô hoàn toàn bình tĩnh lại, có thể hoàn toàn quên người kia, làm được tâm lặng như nước.
“Không liên quan đến anh ấy, là tớ tự quyết định, tớ vẫn rất muốn đi trợ giúp những đứa bé con nhà nghèo kia, luôn hy vọng có thể dốc một phần sức lực nhỏ bé của mình đi trợ giúp chúng, hơn nữa cách xa thành phố ồn ào náo động, có thể để cho tớ quên rất nhiều chuyện, nhất là người kia. Chẳng lẽ không được sao?” Lam Tạp cười yếu ớt.
“Tạp Tạp.” Tuệ Tuệ và Già Đại trăm miệng một lời, vẻ mặt hai người cũng hơi lo lắng.
“Tớ thật sự không có việc gì, hơn nữa tớ cũng không cảm thấy đây là chuyện chịu khổ gì, bất cứ chuyện gì, chỉ cần mình thích sẽ thấy vui vẻ.” Lam Tạp nói rất chân thành.