Đầu đau như bị tê liệt, cả thân thể cũng đau nhức như vừa mới bị xe nghiền nát.
Đây chính là thân thể mà Diêm vương cho mình trọng sinh vào sao?
"Tiểu thư, hu hu hu, là nô tỳ không có bảo vệ tốt tiểu thư, khiến tiểu thư bị thương tổn, hu hu hu"
Đây là người nào? Nàng bắt đầu tìm tòi trí nhớ thuộc về thân thể này.
"Tiện tỳ mà một nha hoàn ấm giường hèn mọn sinh ra có gì để mà đau lòng khóc lóc?" Âm thanh châm chọc của một nữ tử khác vang lên.
"Đại tỷ, chúng ta không cần phải ở lại nơi này nữa, ở đây khắp nơi đều là mùi vị thấp hèn làm người khác thật khó chịu." Nói xong, từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn lụa che mũi.
"Ừ, nơi này dường như có một loại mùi vị hôi thối." Âm thanh ghét bỏ lại thêm mấy phần nôn mửa vang lên.
Thì ra những người mang theo âm thanh giễu cợt cùng ghét bỏ đều là tỷ tỷ của thân thể này.
"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư không có chết, chỉ là ngủ thiếp đi." Nha hoàn lúc nãy khóc lóc, tiếp tục nói.
"Nơi này không có chỗ cho kẻ tiện tỳ như ngươi nói chuyện." Vừa nói xong , chỉ nghe thấy âm thanh cái tát lanh lảnh vang lên, mà tiếng tát còn liên tục kéo dài.
Dư Thiên Thiên cũng không nhịn được nữa, họ cứ kiêu ngạo, hung hăng như thế này sao? Cố gắng mở hai mắt ra, toàn thân đau đớn từ từ ngồi thẳng dậy.
"A. . . . . ." Tiếng thét chói tai khiến người bên cạnh dừng lại.
"Nhị muội, ngươi gào quỷ gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cầu tình giúp tiện tỳ này?"
"Không. . . . . . Không phải, đại tỷ, ngươi. . . . . . ngươi xem. . . . . ." Tiếng nói đứt quãng, tay còn không ngừng run lên chỉ về hướng mà Thiên Thiên đang từ từ đứng dậy.
"A. . . . . . Quỷ a. . . . . ." Mấy nữ tử lúc nãy còn hung hăng kiêu ngạo, giờ phút này mặt trắng bệch, rối rít chạy trốn, nhìn rất chật vật.
Chỉ có một người vui mừng khi nhìn thấy Dư Thiên Thiên, "Tiểu thư, ngươi đã tỉnh, thật tốt quá, tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh." Nha hoàn kia ôm Dư Thiên Thiên, vui vẻ nói.
"Tinh nhi, ngươi mau để cho ta thở." Nàng đã tìm thấy trí nhớ của thân thể này, đây là nha hoàn mà từ nhỏ đã cùng với thân thể này lớn lên, có lẽ cũng là bạn của nhau.
Khi nhìn thấy nàng vì mình mà bị mấy nữ tử kia đánh có thể thấy nàng thật lòng đối xử tốt với chủ nhân của thân thể này.
Chủ nhân thân thể này có tên gọi là Thượng Quan Thiên Thiên, giống với tên của mình ở hiện đại, nhưng họ thì khác nhau.
Mà thân phận của Thượng Quan Thiên Thiên là nữ nhi của Hữu tể tướng Thượng Quan Kiệt Hùng ở Tây Lũng quốc. Thượng Quan Kiệt Hùng có bốn nữ nhi, không có nhi tử, có rất nhiều nha hoàn ấm giường, mà mình là do một trong số họ sinh ra, do đó mẫu thân của nàng cũng bị tiến cử làm thị thiếp, lúc nàng mười tuổi, mẫu thân vì bệnh nặng nên đã qua đời.
Tinh nhi dùng sức vỗ vỗ má của mình, "Sẽ đau, vậy thì có nghĩa là tiểu thư thật sống lại. Nô tỳ cảm tạ trời cao che chở, khiến tiểu thư rốt cuộc sống lại."
Sau khi quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, Tinh nhi mới đứng dậy, từ từ nụ cười nhìn tiểu thư vừa sống lại.
"Tiểu thư, sau khi người gả cho Kỳ vương gia, họ sẽ không dám ức hiếp tiểu thư nữa."
Từ nhỏ đến lớn, đại tiểu thư cùng với các tiểu thư khác lúc nào cũng lấy việc khi dễ tiểu thư làm thú vui, lần này, nếu tiểu thư thực sự gả cho Kỳ vương gia thì họ sẽ không dám khi dễ tiểu thư nữa.
"Kỳ vương gia?" Thiên Thiên tiếp tục tìm kiếm, thì ra ở tháng trước, nàng đã được thánh chỉ tứ hôn, hơn nữa vào ba ngày sau, hôn sự liền bắt đầu.
Cái gì? Mình vừa mới trọng sinh, còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống cổ đại.
Tại sao Diêm vương không có nói cho mình biết chuyện này? Chắc hẳn là hắn cố ý không nói đi! Thật là xảo trá.
Lúc này, tại phía xa dưới nền đất, Diêm Vương đột nhiên hắt xì.
Hu hu, bí tịch của ta! Ta thu thập những bí tịch kia thật vất vả. Tại sao ta lại đồng ý điều kiện của nàng nhanh như vậy? Diêm Vương vẫn còn đang nghĩ tại sao mình lại đồng ý Dư Thiên Thiên sảng khoái như vậy, làm gì có thời gian chú ý ai đang chửi hắn.
Chớp mắt một cái, ngày mai chính là ngày mà nàng phải xuất giá.
Nhưng nàng đã nghĩ ra kế sách đối phó rồi, vô tình khóe miệng Thiên Thiên lộ ra nụ cười nham hiểm.
"Ơ, ta còn tưởng rằng ai? Thì ra là Tứ muội sắp phải xuất giá!" Lúc này, Thiên Thiên cảm giác được lời nói châm chọc cùng với ý cười lạnh lẽo.
Người này hẳn đại tỷ Thượng Quan Diễm Nhi rồi, đi theo sau lưng còn có Nhị tỷ cùng Tam tỷ. Nhớ lại lời nói giễu cợt cùng hành động khi dễ của họ trong ngày hôm đó, nàng cũng hồi tưởng được nguyên nhân mà thân thể này chết đi, chắc hẳn không đơn giản là bị rơi vào trong nước như Tinh nhi kể, nhất định có liên quan tới mấy người này.
Nhưng cũng phải cảm ơn bọn họ, nếu không nàng cũng sẽ không có cơ hội sống lại.
"Người còn chưa gả đi đã bắt đầu không nhìn ai vào mắt rồi, nhìn thấy ba tỷ tỷ chúng ta còn không chịu thỉnh an." Người nói chuyện chính là Nhị tỷ Thượng Quan Mạn Nhi, trong mắt còn có vẻ không cam lòng.
"Hừ, Thượng Quan Thiên Thiên, ngươi nghĩ rằng Kỳ vương gia sẽ thật lòng lấy ngươi sao, nếu không phải bởi vì thánh chỉ hoàng thượng ban, ngươi còn không đủ tư cách làm nha hoàn xách giầy cho Kỳ vương gia." Người này chính là Thượng Quan Tiệp Nhi, nàng thật sự nghĩ không ra tại sao hoàng thượng lại gả nữ nhân do nha hoàn ấm giường thấp kém sinh ra cho Kỳ vương gia có thân phận tôn quý.
"Mặc kệ thân phận của ta đê tiện như thế nào, ta còn được gả cho một người quyền cao chức trọng, thân phận Kỳ vương gia cũng vô cùng cao quý. Không giống như các ngươi là các tiểu thư cao quý." Hàng năm, bị những người này lấn ép, Thượng Quan Thiên Thiên chắn hẳn là yếu đuối và sợ hãi lắm, nếu mình đã thay nàng sống tiếp, mình sẽ không cho phép có người nhục nhã nàng.
"Ngươi. . . . . ." Đây là Thượng Quan Thiên Thiên có gan nhỏ như chuột sao? Thượng Quan Diễm Nhi cao ngạo đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc cũng chỉ có kinh ngạc.
"Phi, đồ đê tiện chính là đồ đê tiện, ngươi vẫn nghĩ rằng ngươi được gả đi thì chính là Kỳ vương phi rồi sao? Ngươi chẳng qua là tiện nhân được nha hoàn sinh mà thôi, lại dám cùng chúng ta nói chuyện như vậy." Thượng Quan Tiệp Nhi chán ghét, khinh bỉ nói .
"Thật sao? Tam tỷ nhớ được nội dung thánh chỉ hoàng thượng ban là như vậy sao ? Trẫm biết Tứ tiểu nữ Thượng Quan Thiên Thiên của Hữu Tể tướng Thượng Quan Kiệt Hùng bề ngoài trung tuệ, hiền lương thục đức, tư chất thông minh, đoan trang hào phóng, có phong thái hoàng gia, đặc biệt tứ hôn với Kỳ vương gia làm chính phi. Không biết Tam tỷ có nhớ lầm hay không?" Ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt quét qua mặt ba cô gái đang vặn vẹo.
Khóe miệng đám người Thượng Quan Diễm Nhi co giật , họ không còn lời nào để nói, bởi vì lời nàng nói đều được viết trên thánh chỉ.
"Hừ, tiện nha đầu, chúng ta sẽ chờ nhìn xem, thân phận Kỳ vương phi này ngươi có thể làm bao lâu?" Hừ lạnh một tiếng, Thượng Quan Diễm Nhi cầm đầu, ba tỷ muội mang theo tức giận rối rít rời đi.
"A, tiểu thư thật lợi hại, đây là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy bộ dạng đại tiểu thư cùng các tiểu thư khác tức giận." Tinh nhi nhìn bóng lưng rời đi, kích động hô, đôi tay không ngừng xoa nắn cặp mắt, giống như không tin chuyện vừa mới thấy là sự thật .
Mà mặt Thiên Thiên lạnh lẽo, cuộc đời của nàng không thể để cho nam nhân khống chế, nàng muốn nắm giữ cuộc sống của mình thật tốt.