Hôm sau, Thiên Thiên đã biết được một số chuyện thông qua Nghi Lan, nàng rời khỏi Kỳ Vương phủ là vì từ trên xuống dưới cả vương phủ đã biết được chuyện mình tặng con vương bát làm lễ vật cho Long Khải Kỳ, mà hàm ý trong đó đương nhiên bị người trong phủ xôn xao truyền đi.
Không trách được Long Khải Kỳ lại đột nhiên xuất hiện ở Tâm Thấm viện vào lúc đó, thì ra là vậy, hắn không muốn chuyện này bị lan rộng ra ngoài.
Nghi Lan cũng nói, đều là do một tiểu thiếp tên Lăng Xảo Nhi gây nên, Lăng Xảo Nhi làm vậy vì muốn thay thế vị trí của Nghi Lan, từ đó leo lên vị trí Vương phi.
Vị trí kia thật sự quan trọng như thế sao?
"Bắt đầu từ hôm nay, Nghi Lan đã chết, ngươi sẽ dùng thân phận Dịch Yên này để sống ở bên cạnh ta!" Thiên Thiên lạnh nhạt nói.
Mặc dù vẫn không biết thật sự nàng đến gần mình là vì mục đích gì, cũng không biết giữ nàng tạm thời ở lại bên cạnh mình sẽ xảy ra chuyện gì? Không biết quyết định của mình có chính xác hay không?
"Dịch Yên hiểu." Trong mắt Dịch Yên thoáng qua kinh ngạc, không ngờ diện mạo thật của nàng lại xinh đẹp như vậy.
Thì ra, sự ngu dốt, mềm yếu, xấu xí trước kia chỉ là ngụy trang của nàng, không ngờ nàng lại lãnh diễm và thông minh như thế.
"Như Huyên, bây giờ ngươi biết vì sao ta lại nói không thể cho ngươi hạnh phúc chứ?" Thiên Thiên nhìn về phía Như Huyên vẫn đang tỉnh táo và giữ vững nụ cười.
"Như Huyên đã sớm đánh mất hạnh phúc, Như Huyên không dám hy vọng xa vời nữa rồi." Mỗi khi Như Huyên nói đến hạnh phúc thì trong mắt của nàng luôn thương cảm và đau lòng như vậy, đối với thân phận của nàng, Thiên Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Ta cũng đã nói qua, ta cho ngươi quyền tự do tuyệt đối, mà ngươi cũng có thể tiếp tục tìm người trong lòng của ngươi." Nàng rốt cuộc đã trải qua một tình yêu như thế nào?
"Ta phải sống bên cạnh ngươi với thân phận như thế nào?"
"Trợ thủ đắc lực của ta, ta tin ngươi có năng lực đó." Đây là nguyên nhân khiến nàng không tiếc giá cao mà tranh giành với Hiên Viên Hạo, nàng rất tin tưởng Như Huyên có thể trở thành trợ thủ đắc lực của mình.
Mặc lẳng lặng nhìn ở bên cạnh, khuôn mặt trầm tư, không biết là đang suy nghĩ gì? Mặc dù sắc mặt vẫn thật bình tĩnh, nhưng nội tâm càng ngày càng nặng nề.
"Tiểu thư, người trong hoàng cung đến, nói là theo lệnh của Đức Quý phi, tới đón tiểu thư vào cung." Âm thanh Tinh nhi như cái loa lớn truyền từ bên ngoài vào.
Chân mày Thiên Thiên nhíu lại, Đức Quý phi?
"Tiểu thư, Đức Quý phi chính là Thượng Quan Diễm Nhi mới được sắc phong hôm qua." Dịch Yên giải thích.
Thì ra là nàng, không ngờ chỉ mới được phong phi, nhanh như vậy đã muốn dùng quyền lợi gây sự với mình.
"Chủ tử, nô tài sẽ vào cung với chủ tử." Hoàng cung là nơi có thể mất mạng bất cứ lúc nào, hắn phải bảo vệ nàng.
"Tiểu thư thật sự muốn vào cung?" Tinh nhi đi tới bên cạnh Thiên Thiên, lo lắng hỏi.
"Dĩ nhiên, nếu như không đi chẳng phải là đối nghịch với hoàng gia sao." Nàng cũng muốn xem Thượng Quan Diễm Nhi lại định giở trò gì.
"Để Tinh nhi giúp tiểu thư thay đồ trang điểm." Tinh nhi biết chuyện mà tiểu thư quyết định thì không thể nào thay đổi, trong lòng chỉ có thể van xin thượng đế phù hộ tiểu thư.
"Không cần, Dịch Yên, hôm nay ngươi hãy tiến cung với ta đi!" Nàng cảm thấy cách ăn mặc hôm nay rất phù hợp, không cần phải cố ý sửa soạn.
"Tiểu thư. . . . . ."
"Chủ tử. . . . . ."
Tinh nhi và Mặc đồng thời mở miệng, họ đều đang lo lắng, vì họ sợ Dịch Yên sẽ gây bất lợi cho nàng.
"Yên tâm, ta sẽ không sao." Thiên Thiên dĩ nhiên biết bọn họ đang lo lắng điều gì, nhưng lần này nàng mang Dịch Yên đi, còn có một mục đích khác.
Hoàng cung.
Hoàng cung thật đúng là nơi lớn nhất, sang trọng nhất thiên hạ, nơi này có tài phú vô tận, có quyền lợi và địa vị mà người trong thiên hạ hâm mộ, nhưng đây cũng là nơi làm cho người ta đau buồn.
Ba nghìn mỹ nữ, không phải ai cũng có thể được Hoàng thượng cưng chiều, nói cách khác, có người từ khi vào cung cho đến chết, còn chưa thấy mặt Hoàng thượng lần nào, không biết đây là bi ai hay là vinh hạnh.
"Các ngươi có nghe nói không, tối hôm qua Hoàng thượng không có đến chỗ Đức quý phi, mà đến chỗ Tuyết Quý phi vẫn bị lạnh nhạt, ta thấy Tuyết Quý phi sắp đổi đời rồi."
"Đúng a! Cuối cùng Tuyết Quý phi cũng hết khổ rồi, mỹ nhân mềm mại như nàng đã bị Hoàng thượng lạnh nhạt hai năm."
"Còn chưa chắc."
"Nghe nói Đức Quý phi đến cung bằng xe phượng dành riêng cho Hoàng hậu, Hoàng thượng lại không giữ thể diện cho Đức quý phi, chọn ngày động phòng mà cưng chiều người khác, hậu cung sắp không bình tĩnh rồi."
Thiên Thiên an tĩnh nghe hai tiểu thái giám nói chuyện, nơi nào có người ở, tự nhiên sẽ có chuyện phiếm để tán gẫu.
"Tiểu thư. . . . . ."
Thiên Thiên ra ý bảo Dịch Yên không cần nói nữa.
Ở trong hoàng cung, ít nói là được, rõ ràng, thái giám trong viện Thượng Quan Diễm Nhi còn không có lên tiếng, thì người ngoài cung như bọn họ càng không nên lên tiếng, hơn nữa, nàng cũng không cần nói làm gì.
Lệ viện.
Khi Thượng Quan Diễm Nhi nhìn thấy Thiên Thiên thì cười lạnh, hôm nay nàng sẽ cho tiện nhân kia biết sự lợi hại của mình.
"Dân nữ tham kiến nương nương."
Trong mắt vừa mới lóe lên vẻ ác độc rõ ràng như thế, sao nàng lại không thấy, Thiên Thiên cười lạnh.
"Ngươi có biết lý do hôm nay Bổn cung cho truyền ngươi vào cung không?" Thượng Quan Diễm Nhi đuổi bọn hạ nhân ra ngoài, giọng nói sắc bén.
"Ta không phải là con giun trong bụng của ngươi, sao có thể biết được?"
"Hừ, kẻ tiện nhân, hiện tại Bổn cung Đức Quý phi cao quý, ngươi chỉ là đồ đê tiện bị Kỳ vương gia đùa bỡn qua, Bổn cung muốn ngươi chết, quả thật đơn giản như bóp chết một con kiến." Thượng Quan Diễm Nhi nói cực kỳ cao ngạo, đáy mắt là vẻ ác độc và khinh thường.
"Cao quý? Ha ha" Nhịn không được cười lạnh, nữ nhân này đúng là coi trọng thân phận, từ khi nàng tới dị thế, mỗi lần nàng ta xuất hiện đều sẽ nhắc tới cái này, nếu nàng bị người đời phỉ nhổ thì sẽ thế nào đây?
"Ngươi. . . . . . Ngươi cười cái gì?" Thượng Quan Diễm Nhi nhìn nụ cười thoáng qua, có chút cảm giác không được tự nhiên.
"Coi như ngươi có quyền lợi cao hơn nữa, ngươi cũng chỉ là một bao cát mặc cho người khác định đoạt, loại quyền lợi đầy tớ như ngươi, ngươi cảm thấy rất cao ngạo sao?
Hôm qua, ngươi vào cung rất hoành tráng, nhưng lại chỉ có một mình trông phòng, thật khiến người ta nhạo báng."
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thượng Quan Diễm Nhi, lòng nàng cười lạnh.
"Vậy thì thế nào, hôm nay ta sẽ cho tiện nhân như ngươi đi gặp Diêm Vương." Thượng Quan Diễm Nhi tức giận nói, ". . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, nhân lúc nàng sắp mở miệng, Thiên Thiên nhanh chóng nhét viên thuốc trong tay vào miệng của Thượng Quan Diễm Nhi.
"Khụ khụ, ngươi. . . . . . ngươi cho Bổn cung ăn cái gì?" Thượng Quan Diễm Nhi tức giận, muốn phun viên thuốc kia ra, đáng tiếc. . . . . .
"Không có gì, chỉ là một viên thuốc khiến ngươi khổ sở không chịu nổi, da ngứa vô cùng, làn da trắng nõn nhẵn nhụi kia sẽ từ từ thối rữa thôi." Thiên Thiên khẽ cười nói.
"Ngươi nghĩ rằng Bổn cung sẽ tin tưởng ngươi sao?" Lần trước cũng giống thế này, cuối cùng mới biết được ong mật hôm đó chỉ là ong mật bình thường, không hề có kịch độc, mà thân thể họ mềm như bùn, đó là vì họ hít trúng độc hoa vụ, sau mười hai canh giờ sẽ bình an.
"Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho người lúc nào cũng muốn ta chết sao?" Mang theo vài phần tàn nhẫn, vài phần lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
Đứng bên cạnh, Dịch Yên nhất thời phát hiện nữ tử trước mắt này giống như Tu La địa ngục, có thể lấy tính mạng người ta bất cứ lúc nào, trong mắt nàng thoáng qua vẻ sợ hãi.
Thượng Quan Diễm Nhi sững sờ nhìn nàng, đây là người mà trước kia vẫn bị mình lấn ép sao? Vì sao nội tâm của mình lại sợ hãi, còn ánh mắt đó, lạnh quá, thật là khủng khiếp.
Đúng lúc này, một âm thanh bén nhọn vang lên, "Hoàng thượng giá lâm!"