Cực Phẩm Khí Phi

chương 34: trừng phạt nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một nam tử mặc long bào màu vàng đi vào, Hoa Xảo tiết lần trước cũng không nhìn kỹ Long Khải Diêm này.

Hôm nay, hắn không đội vương miện. Đôi mắt rất đẹp, thâm thúy tĩnh mịch, xanh thẳm như biển rộng ban đêm, cũng lạnh lẽo như biển rộng ban đêm. Mũi dọc dừa, môi đỏ như vẽ, da trắng nõn nà, mơ hồ tản ra khí phách.

Thượng Quan Diễm Nhi nhanh trí nghĩ, cho dù con tiện nhân kia nói đúng, mình chết cũng muốn kéo nàng theo, hơn nữa, nàng luôn cảm thấy tiện nhân này không thể nào hạ độc mình giữa ban ngày ban mặt được.

"Nô tì tham kiến Hoàng thượng"

"Dân nữ tham kiến Hoàng thượng"

Thật ra, lúc mới bước vào, hắn liền phát hiện một nữ tử đang đứng ở đó, mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng trên người nàng tản ra khí phách, toàn thân áo trắng, vẻ thanh nhã như thế, đây là người nào?

"Hoàng thượng. . . . . . , nô tì không thể phục vụ Hoàng thượng nữa rồi, nô tì. . . . . ." Thượng Quan Diễm Nhi bước nhanh chóng đi tới bên cạnh Long Khải Diêm, dáng vẻ đáng thương thật khiến người ta thương yêu.

Thiên Thiên nhìn và cười nhạt.

"Ái phi cảm thấy thế nào?" Trên mặt Long Khải Diêm tràn đầy thương yêu, vẻ mặt nhu hòa, nhưng đáy mắt thoáng qua ý lạnh.

"Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi tứ muội đã cho nô tì ăn một loại thuốc, thế nhưng lại là độc dược, nô tì sẽ từ từ chết đi. Hoàng thượng. . . . . . Nô tì. . . . . ." Mặc kệ con tiện nhân kia nói đúng hay không, chỉ cần có Hoàng thượng ở đây, nàng sẽ khiến tiện nhân này không thể nào bước ra khỏi hoàng cung.

Long Khải Diêm mới nhìn rõ dung mạo của nàng, nàng chính là Thượng Quan Thiên Thiên trong truyền thuyết, nhưng tại sao lại khác với truyền thuyết nhiều như vậy.

Nhan sắc không trang điểm mà vẫn sáng như ánh bình minh, ngón tay búp măng, da trắng nõn nà, một nữ tử như vậy có thể là Thượng Quan Thiên Thiên cực kỳ xấu xí ư?

"Hoàng thượng, giờ phút này trong bụng nô tì đau đớn như lửa đốt, nô tì nghĩ nhất định là do thuốc độc phát tác." Thượng Quan Diễm Nhi làm bộ khom lưng ôm bụng, mặt mũi cũng bắt đầu vặn vẹo.

"Người tới, truyền ngự y." Long Khải Diêm la lớn, mặc dù hắn không quan tâm nàng, nhưng lúc này nàng vẫn còn giá trị lợi dụng.

"Vâng"

Long Khải Diêm ôm Thượng Quan Diễm Nhi vào nội viện, người bị ôm ở trong ngực vẫn luôn không có nhìn về phía Thiên Thiên mà nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoàng thượng, ngửi được mùi vị nam tính, hai má không tự chủ đỏ lên.

Đồng thời, nội tâm đang rất kích động, bởi vì Hoàng thượng lo lắng cho mình, vậy cũng có nghĩa là Hoàng thượng đau lòng thay mình, còn con tiện nhân kia đã sắp chết đến nơi rồi, Hoàng thượng nhất định sẽ nghiêm trị chuyện này.

Chỉ là nàng đánh giá Thiên Thiên quá thấp rồi, chính vì như thế, cuối cùng nàng vẫn bị hủy diệt bởi người mà nàng luôn cho rằng có thân phận hèn mọn, hơn nữa còn là. . . . . .

"Tiểu thư. . . . . ." Dịch Yên mới lấy lại tinh thần, nàng vừa bị kinh hãi, giống như sắp thấy địa ngục vậy.

"Người đâu, kéo người hạ độc xuống cho trẫm, vào trưa mai sẽ xử trảm." Sau khi Long Khải Diêm đi ra thì lạnh giọng nói.

"Dân nữ không phục." Không có vẻ sợ hãi, cũng không có ý tứ cầu xin, chỉ nhàn nhạt nói.

"Sao lại không phục?" Long Khải Diêm có hứng thú đối với việc nàng không có cầu khẩn và khóc lóc, ngược lại là vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn muốn nghe thử xem nàng sẽ biện giải cho mình như thế nào?

"Hoàng thượng nói dân nữ là người hạ độc, Hoàng thượng có chứng cớ gì không?"

"Ái phi của trẫm, tỷ tỷ ruột của ngươi chính miệng nói, là ngươi hạ độc nàng." Khóe miệng khẽ nâng lên, xem ra tất cả truyền thuyết đều sai cả, nhát gan mềm yếu, xấu xí vô cùng, toàn là giả.

"Chính miệng nói? Vậy là Hoàng thượng không có nhân chứng sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ dựa vào một lời nói vu khống mà tin dân nữ là người hạ độc, nhất định ban cho dân nữ tử tội? Hoàng thượng thật đúng là thánh quân." Nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy này, nàng thấy được vẻ thú vị trong đó, hắn cảm thấy hứng thú đối với mình hơn việc ban cho mình tử tội.

"Vu khống? Các ngươi cùng là thiên kim của Thượng Quan Tể Tướng, vì sao ái phi phải hãm hại ngươi?"

"Có phải vu khống hay không, phương pháp chứng minh cũng rất đơn giản, chỉ cần thái y đến bắt mạch là biết?" Ánh mắt Thiên Thiên liếc nhìn nam tử trung niên đang đứng ở một bên chờ đợi cách khoảng hơn năm mươi thước, hòm thuốc trên người đã chứng minh được thân phận của hắn.

Vẻ mặt của nàng thong dong trấn định, thản nhiên mỉm cười, trên người tản ra khí chất thanh nhã, làm cho Long Khải Diêm có hứng thú.

"Hạ quan tham kiến Hoàng thượng!"

"Ừ, trẫm muốn lập tức biết được nguyên nhân Đức quý phi đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu." Mặt Long Khải Diêm lạnh lẽo và nói, qua đoạn đối thoại bên trong vừa rồi, hắn đã biết được tất cả nguyên do.

"Hạ quan tuân chỉ."

Ngự y ôm hòm thuốc bước nhanh tới nội viện, giống như rất sợ không cẩn thận mà đắc tội Hoàng thượng.

Thiên Thiên cũng không hốt hoảng, bình tĩnh đứng ở một bên, cười lạnh nhìn tất cả, Từ khi Long Khải Diêm bước vào Lệ viện, hắn đã đeo mặt nạ rồi, mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng nàng biết mình vẫn phải nhượng bộ cho thỏa đáng.

Một lúc sau.

"Bẩm Hoàng thượng, thân thể Quý phi nương nương không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút, dùng thêm chút thuốc an thần là được." Ngự y ra ngoài và nói cẩn thận, từ lúc hắn mới bước vào Lệ viện, hắn đã cảm thấy bầu không khí không bình thường, để bảo vệ tính mạng, hắn vẫn nên cẩn thận hơn.

"Lui xuống"

"Mặc dù dân nữ không biết vì sao nương nương phải hãm hại dân nữ như vậy, nhưng ở nơi cao quý này, ngay dưới mắt thiên hạ, dân nữ chỉ là một người bình thường, sao có thể làm ra chuyện tổn thương tỷ tỷ, đại nghịch bất đạo như thế, kính xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ." Khi Thiên Thiên nói đến đây thì vẻ mặt luôn bình tĩnh bắt đầu kích động, nước mắt đảo quanh.

"Đúng vậy! Hoàng thượng, mời làm chủ cho tiểu thư a!" Dịch Yên cũng nói theo.

Long Khải Diêm nhìn Thiên Thiên một cách sâu sắc, một nữ tử mà lại có thể có biến hóa lớn như thế.

Thiên Thiên thấy hắn không trả lời, nói tiếp, "Dân nữ tự biết thân phận thấp kém, không nên xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ, trừng phạt một nương nương cao quý, huống chi vị nương nương còn là Quý phi mà Hoàng thượng sủng ái, xin Hoàng thượng cứ coi như là chưa từng nghe thấy đi!"

Mắt lạnh nhìn nữ tử đã quỳ trên mặt đất, nàng rất thông minh.

"Người tới, Đức quý phi hãm hại người thân, còn lừa trẫm, đánh đại bản thật nặng để trừng phạt."

Mà Thượng Quan Diễm Nhi ở nội viện vẫn đang chìm trong ảo tưởng của chính mình, không hề biết hình phạt đau đớn dành cho nàng sắp đến.

"Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng, bây giờ dân nữ cũng nên trở về phủ." đại bản, cái mông sẽ phải nở hoa, Thượng Quan Diễm Nhi, đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ dành cho ngươi.

"Chẳng lẽ ngươi không sợ, trẫm chỉ nói cho có lệ thôi sao?"

"Dân nữ đương nhiên tin tưởng Hoàng thượng, lời Hoàng thượng đã nói là nhất ngôn cửu đỉnh, sao dân nữ dám nghi ngờ. Dân nữ cáo lui." Thiên Thiên nhàn nhạt nói.

Con ngươi thâm thúy của Long Khải Diêm nhìn chăm chú bóng lưng rời đi, được lắm, Thượng Quan Thiên Thiên.

"Tiểu thư, Dịch Yên biết vì sao tiểu thư phải mang Dịch Yên vào cung."

Cư xử nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho người lúc nào cũng muốn ta chết sao? Những lời này cứ vang lên bên tai, tiểu thư muốn mình hiểu con đường của nàng sau này.

"Ừ, ngươi. . . . . ." Thiên Thiên còn chưa nói hết, Dịch Yên đã cắt đứt lời của nàng.

"Tiểu thư. . . . . . ." Dịch Yên chỉ vào bóng người cách đó không xa, nóng nảy nói.

Thiên Thiên nhìn theo phương hướng mà Dịch Yên chỉ, thế giới này thật đúng là nhỏ mà!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio