Lần này, nàng mang theo Dịch Yên vào cung, mục đích chủ yếu là muốn nàng ta hiểu rõ ràng, bất kể nàng đến gần mình với mục đích như thế nào? Chỉ cần trở thành kẻ địch của mình, sẽ chết không có chỗ chôn, tuyệt không nương tay khi đối đãi với kẻ địch của mình.
Nhớ lại hình ảnh lúc đó, Dịch Yên vẫn còn sợ hãi, sau khi ra khỏi Lệ viện, thấy nụ cười trên mặt nàng thì mình cũng đã hiểu, nàng tuyệt không đơn giản như mình thấy.
Nếu như nàng phát hiện ra mục đích thực sự của mình, kết quả của mình chắc hẳn sẽ rất thảm.
Vào giờ khắc này, kiên định trong lòng Dịch Yên đã bắt đầu do dự, không biết có nên tiếp tục nữa không.
Liếc mắt nhìn sắc mặt Dịch Yên có chút trắng bệch, Thiên Thiên biết mục đích của mình đã thành công.
"Tiểu thư, Kỳ Vương gia. . . . . ." Dịch Yên đột nhiên nhìn thấy Long Khải Kỳ đi từ xa tới.
Nhất thời lòng của nàng vướng mắc, nếu như bị nhận ra, nàng tuyệt không có hi vọng sống sót.
Thiên Thiên nhìn theo phương hướng Dịch Yên chỉ, thế giới này thật đúng là nhỏ nha! Không ngờ bọn họ sẽ gặp lại nhau ở trong hoàng cung.
Nhìn lại Dịch Yên bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, thân thể còn không ngừng run run, đây là nàng đang sợ sao? Hay là. . . . . . Ch dù Long Khải Kỳ muốn lấy mạng của nàng, với võ công của nàng không thể nào lại sợ hãi như thế, hay là trong đó vẫn có chuyện mà nàng không biết?
Thiên Thiên nhìn vô cùng thâm ý, không nói lời nào.
Mà ở nơi xa, hình như Long Khải Kỳ cũng cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào hắn, lúc hắn sắp tìm ra ánh mắt này, một nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt hắn.
"Nghe nói ngươi đã được Hoàng thượng sủng ái, Bổn vương chúc mừng ngươi." Long Khải Kỳ lạnh lùng nói.
Đối với nữ nhân xinh đẹp này, tâm hắn không nhúc nhích, ngược lại còn thêm chán ghét.
"Kỳ, ta biết rõ, năm đó không nên lợi dụng ngươi để được Hoàng thượng chú ý. Nhưng trên bữa tiệc năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng thì ta đã yêu hắn thật sâu." Thì ra nữ nhân xinh đẹp này là Tuyết Diên mới được sủng ái.
"Ngươi không có tư cách kêu thẳng tục danh của Bổn vương, còn nữa, Bổn vương cũng không muốn nghe chuyện lúc trước của hắn và ngươi." Long Khải Kỳ nổi giận nói.
"Kỳ. . . . . ." Tuyết Diên thấy đáy mắt Long Khải Kỳ tức giận nên đổi lời nói lại, "Vương gia, Tuyết Diên. . . . . ."
"Bổn vương không có thời gian tán gẫu với ngươi, còn nữa, ngươi có chuyện cũng không cần tìm Bổn vương, mà phải tìm người kia." Giọng nói Long Khải Kỳ vô cùng lạnh lẽo, sau đó xoay người đi theo hướng xuất cung.
Tuyết Diên nhìn bóng lưng rời đi, tâm có chút đau nhói, năm đó để được vào cung nên nàng đã cố ý đến gần hắn, vì nàng biết quan hệ lúc trước của hắn và Hoàng thượng, cũng chính vì như vậy, nàng cố ý khiến Hoàng thượng nghĩ rằng hai người bọn họ có quan hệ mập mờ, từ đó có thể vào cung.
Nàng cũng biết, lúc đó hắn có tình ý với mình, chính vì cơ hội này, nàng đã làm hắn tổn thương.
Đột nhiên, không biết nàng nghĩ tới cái gì, đáy mắt vốn là nhu nhược, đau đớn lại thoáng qua ý lạnh.
Đối với những tiết mục này, Thiên Thiên không có một chút hứng thú, bước chân, tiếp tục đi về phía trước.
Bên Lệ viện đang trình diễn một hình ảnh rất thê thảm, nhưng chỉ với Thượng Quan Diễm Nhi thôi, những người khác cũng không nghĩ như vậy.
"A. . . . . . Các ngươi là những thứ cẩu nô tài, Bổn cung là Đức Quý phi, thân phận tôn quý, các ngươi lại dám đánh Bổn cung, các ngươi không muốn sống nữa sao?" Nằm ở trên ghế dài, Thượng Quan Diễm Nhi tức giận quát lên.
"Nương nương, nô tài đang phụng mệnh làm việc, nương nương nên nhẫn nại đi." Một thái giám trong số đó yếu ớt nói, hắn làm nô tài trong cung đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn đánh một nương nương cao quý.
"A. . . . . . Phụng mệnh? Các ngươi phụng mệnh người nào?" Trước còn đang nằm hưởng thụ trên giường êm, chìm trong sự dịu dàng của Hoàng thượng, sau một khắc, nàng liền bị những hạ nhân này kéo đi đánh cho mấy hèo.
"Nô tài phụng mệnh của Hoàng thượng."
"Không thể nào"
"Là thật, nương nương, chính miệng Hoàng thượng hạ lệnh, nói nương nương vu hãm người khác, còn lừa hoàng thượng, xử phạt hèo để răn đe." Một nha hoàn chạy tới, nhỏ giọng nói.
"A. . . . . . Nhẹ một chút, các ngươi không muốn sống nữa sao?" Vu hãm? Thượng Quan Diễm Nhi lập tức nghĩ đến Thượng Quan Thiên Thiên, nhất định là nàng giở trò ở sau lưng mình, sau đó Thượng Quan Diễm Nhi cũng không lớn tiếng kêu la, gương mặt vặn vẹo dữ tợn.
hèo, mạng nhỏ của nàng như mất đi một nửa, chắc khiến nàng phải nằm lỳ trên giường trong tháng.
Ngự Thư phòng.
Trong đầu Long Khải Diêm vẫn còn lưu giữ bóng dáng của Thượng Quan Thiên Thiên, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trên người nồng nặc phấn vị, tính tình nhát gan mềm yếu khác hoàn toàn với hôm nay.
Chỉ trong thời gian ngắn, làm sao một người có thể thay đổi lớn như thế được, trừ phi. . . . . .
"Trẫm muốn biết toàn bộ tư liệu về Thượng Quan Thiên Thiên và tất cả mọi chuyện nàng làm ở Kỳ vương phủ." Long Khải Diêm nói về phía không khí.
Chớp mắt, thư phòng to như vậy bỗng nhiên xuất hiện một nam tử, cung kính nói, "Thuộc hạ tuân lệnh."
Cũng rất nhanh, thư phòng chỉ còn lại một mình Long Khải Diêm, không cảm giác ra từng có người khác xuất hiện.
Bên khác, Thiên Thiên đã rời đi hoàng cung.
"Tiểu thư, chắc hẳn đang có rất nhiều người lo lắng cho tiểu thư, chúng ta có nên trực tiếp trở về phủ không?" Dịch Yên mở miệng nói.
"Không, ta còn có chuyện, ngươi trở về phủ trước bảo mọi người không cần lo lắng, sau đó kêu Như Huyên đến Túy Hương lâu tìm ta." Thân là trợ thủ đắc lực, mình tất yếu phải khảo nghiệm nàng.
"Vâng" Dịch Yên trả lời rất cung kính, nhìn qua không thấy nàng có chút dị tâm nào, nhưng thật là thế nào, trước mắt chỉ có chính nàng mới biết được.
Chưa đến một nén nhang, Thiên Thiên đã đi tới Túy Hương lâu.
Mặc dù nàng là một trong những cổ đông của Túy Hương lâu, nhưng trước đó vài ngày, nàng cũng không có thời gian xem qua sổ sách ở đây, về phần lợi nhuận, đều do Mộ Dung Hàn trực tiếp chuyển qua tài khoản cho nàng, mà nàng cũng chưa bao giờ đi kiểm tra.
Không phải là nàng không tin tưởng Mộ Dung Hàn, nhưng nàng vẫn muốn bồi dưỡng thế lực riêng cho mình.
"Vừa đúng lúc, ta định đi tìm ngươi."
Thiên Thiên vừa bước vào Túy Hương lâu, đã nghe được âm thanh của Mộ Dung Hàn từ phía sau.
"Thật sao?" Đúng là khéo, nàng vừa định tìm hắn, hắn liền xuất hiện.
"Dĩ nhiên, điều này đã chứng minh được sự ăn ý của chúng ta, phải không?" Mộ Dung Hàn mỉm cười.
Sắc mặt Thiên Thiên ngay thẳng, nàng luôn cảm thấy hắn bây giờ khác với lúc trước.
"Đi thôi! Chúng ta lên lầu rồi nói."
"Ừ" Thiên Thiên gật đầu một cái.
"Hôm nay ta tới, chủ yếu là giới thiệu với ngươi một người, nàng sẽ là trợ thủ của ta, nhưng vì nàng đã được thông qua trước, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta khảo nghiệm năng lực quản lý và năng lực ứng biến của nàng."
"Trợ thủ?"
"Ừ, chính là cánh tay đắc lực của ta."
"Ồ! Ta có biết người này hay không?" Mộ Dung Hàn nhíu mày, không biết vui mừng hay là ngược lại.
"Nàng tới." Thiên Thiên từ cửa sổ nhìn xuống, vừa lúc thấy Như Huyên bước vào Túy Hương lâu, ra ý bảo Mộ Dung Hàn nhìn xuống.
"Nàng chính là nữ tử mà ngươi mất một vạn lượng để có được đi!" Dung mạo của nữ tử này xác thực không kém, nhưng là, nhìn không ra nữ tử này có chỗ nào đáng giá khiến nàng và Hạo phải tranh nhau, hơn nữa còn trở thành cánh tay của nàng.