Chương : Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng
“Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.”
Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng.
Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương.
Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ.
Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố.
“Ông trời không có mắt.”
Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại.
“Con trai tôi!”
Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối giường, mà mẹ đang nằm nhoài trên giường khóc lóc.
“Mẹ, mẹ khóc cái gì, con không phải là vẫn tốt đấy sao?”
Lâm Vũ vui mừng, tưởng mình đã thần kỳ khỏe lại, vươn một tay ra phát hiện tay mình vậy mà lại xuyên qua người mẹ.
Mẹ không hề có phản ứng, vẫn nằm nhoài trên giường khóc lóc đau đớn.
Lâm Vũ biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên giường thì thấy còn có mình nằm trên đó, sắc mặt khô khốc tái mét, rõ ràng đã không còn hơi thở.
Mình chết rồi?
Lâm Vũ cúi đầu nhìn chính mình đang đứng ở cuối giường, phát hiện cơ thể có chút trắng bệch, hơn nữa hơi có chút trong suốt.
Lâm Vũ kinh ngạc, thì ra người sau khi chết thật sự có linh hồn.
Bất luận anh nói cái gì, làm gì, mẹ đều không cảm nhận được.
Dưới sự giúp đỡ của y tá, mẹ kìm nén nỗi đau mà mặc quần áo liệm cho Lâm Vũ, sau đó nhân viên bảo vệ đưa xác anh lên xe đưa tiễn.
Mẹ đi theo lên xe, ngồi bên cạnh thi thể của anh, nắm chặt lấy tay anh, trong hốc mắt đỏ tấy nước mắt không ngừng tuôn ra: “Vũ Nhi, con yên nghỉ, mẹ xử lý xong việc bên này, lập tức qua với con.”
Đối với bà mà nói, con trai chính là tất cả của bà, con trai chết rồi, bà sống trên đời này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Vừa nghe thấy mẹ muốn tự sát, Lâm Vũ liền gấp lên, học theo cảnh hoàn hồn trong phim mà nằm lên thi thể, nhưng không có tác dụng gì, mỗi lần ngồi xuống, đều chỉ có hồn phách của mình.
Xe rất nhanh đến được nơi hỏa táng, sau khi nộp tiền, nhân viên đơn giản trang điểm cho Lâm Vũ, đưa cho mẹ của Lâm Vũ một cái thẻ số, tiếp đó nhân viên hỏa táng đẩy thi thể của Lâm Vũ đi vào sảnh hỏa táng.
“Đừng!”
Lúc nhân viên đẩy thi thể Lâm Vũ vào lò hỏa táng, Lâm Vũ liền sụp đổ.
Cùng với cơ thể bị đốt cháy, Lâm Vũ cảm thấy ý thức của mình đang yếu dần, trên người có vô số đốm sáng nhạt đang tản dần ra xung quanh, linh hồn cũng đang nhạt dần.
Cùng lúc mắt của anh bắt đầu xuất hiện một thế giới khác, đập vào mắt đều là bóng tôi vô tận, trộn lẫn cả đốm lửa đổ đỏ rực cùng với tiếng kê thảm thiết.
Địa ngục!
Đây là suy nghĩ đầu tiên xẹt qua ý thức của Lâm Vũ, nỗi sợ hãi mạnh mẽ liền nuốt lấy anh.
Linh hồn của anh ở trong không trung mà đụng chạm loạn xạ theo bản năng, điểm sáng vẫn không ngừng rọi ra từ trên người anh, hơn nữa vân tốc càng ngày càng nhanh.
Thế giới địa ngục trong mắt anh cũng càng lúc càng rõ ràng, có thể nghe thấy mộ thanh âm khàn đặc thần bí ở dưới đang hô gọi anh.
Lúc này cơ thể của Lâm Vũ ở trong lò thiêu gần như đã cháy hết rồi, mặt dây chuyền ngọc bích ở trong tro tàn đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt ở trong ngọn lửa rừng rực.
Đây là thứ mà ông ngoại trước khi mất để lại cho anh, đeo từ nhỏ tới bây giờ, lúc mặc đồ liệm mẹ đặc biệt không tháo xuống.
Ánh sáng của mặt dây chuyền càng lúc càng mạnh, sau đó cạch một cái có tiếng rạn nứt, ánh sáng màu ngọc bích liền từ mặt dây chuyền xuyên ra, nháy mắt chiếu lên trên linh hồn của Lâm Vũ.
Tiếp đó trong đầu anh truyền tới một thanh âm già nua: “Tôi là thánh nhân tổ tiên của cậu, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ là truyền nhân của tôi, có được vu đạo huyền pháp của tôi, hành nghề y cứu đời, giúp người giúp mình…”
Sau đó thanh âm biến mất, lượng thông tin vô cùng lớn liền xâm nhập vào trong đầu của Lâm Vũ, y đạo huyền thuật, tu hành pháp quyết và một ít trải nghiệm du lịch của tổ tiên lập tức chui vào trong đầu của anh.
Đọc sơ qua thông tin trong đầu, Lâm Vũ cảm thấy vô cùng hưng phấn, giống như mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Nhưng sự hưng phấn nháy mắt mất đi, có được kế thừa bí thuật thì có ích gì, mình đã là một người chết sắp phải xuống địa ngục rồi.
Suy nghĩ này xẹt qua, trong đầu Lâm Vũ đột nhiên xẹt qua một kí ức liên quan tới hoàn hồn thuật.
Kí ức hiện rõ thông qua hoàn hồn thật, người sau khi chết đi linh hồn chưa tan biến có thể nhập thân trùng sinh.
Nhưng xác thịt của Lâm Vũ đã thành tro bụi trong ngọn lửa, có điều may mà trong cách hoàn hồn của xác thịt bị tổn hại có ghi chép: Xác thịt bị thiêu cháy, hóa quỷ, tìm kiếm thể xác còn sống, sau đó nhập vào.
Lâm Vũ hít ngược một hơi lạnh, ý là nói thể xác mình bị tổn hại, muốn sống lại thì chỉ có thể thông qua hoàn hồn thuật hóa thành quỷ, tìm xác thịt của người khác mà nhập vào.
Phải biết ở trong ý thức của loài người, quỷ là hóa thân của cái ác, huống hồ mình phải nhập vào thể xác của người khác, không phải là đồng nghĩa với việc cướp đoạt sinh mạng của họ sao?
Trong lúc do dự, linh hồn của Lâm Vũ càng lúc càng nhạt, chỉ còn lại một ảo ảnh, thanh âm bên tai cũng càng rõ ràng.
Lâm Vũ cắn răng, nhìn thi thể được đẩy tiếp nối vào sảnh hỏa táng, đột nhiên có chủ ý, người chết không được, vậy xác sống có lẽ được nhỉ?
Sau mấy phút, Lâm Vũ tới trung tâm chăm sóc người thực vật lớn nhất của thành phố Thanh Hải.
Rất nhiều người thực vật không còn ý thức, cả đời cũng không tỉnh lại được, cái còn sống của bọn họ chỉ là cơ thể. Lâm Vũ cho rằng, nhập vào kiểu người này, thì không tính là giết người.
Thế là Lâm Vũ tìm từng phòng bệnh, tìm cơ thể thích hợp với mình.
Nhưng phát hiện ý thức của mình càng lúc càng yếu, rất nhanh sẽ bị xóa sạch, tiếng gọi từ địa ngục đó càng lúc càng gấp gáp.
Lâm Vũ không kịp nghĩ nhiều, nhắm chuẩn vào một người thực vật nam giới hơn hai mấy tuổi, niệm hoàn hồn thuật, lập tức liền hóa thành một làn khói trắng, hăng hái chui vào trong.
“Cậu không thoát nổi đâu!”
Cùng lúc, tiếng gọi bên tai đột nhiên trở thành một tiếng hét thảm thiết, sau đó Lâm Vũ liền mất đi toàn bộ ý thức.
Lúc Lâm Vũ tỉnh lại, chỉ cảm thấy ánh sáng chói mắt, lát sau mới thích ứng được, cúi đầu nhìn một cái, mình đang nằm trong phòng bệnh.
Thành công rồi!
Lâm Vũ hưng phấn mà suýt chút kêu lên, ngồi mạnh dậy, nhìn cơ thể mới của mình một cái, vội vàng mà rút ông kim tiêm trên tay mình, tiếp đó nhảy xuống giường, nhưng chân vửa chạm đất, cơ thể loạng choạng một cái ngã xuống đất.
Có thể vì lâu ngày nằm trên giường, cơ bắp của người trẻ tuổi này có chút teo lại.
Lâm Vũ loạng choạng mà bò dậy, ngẩng đầu nhìn thời gian trên tường một cái, phát hiện đã là ngày thứ hai rồi. Sờ vào giường và tường, cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo truyền tới, cảm thấy giống như một giấc mơ vậy. Hôm qua mình mới chết, không ngờ hôm nay đã sống lại rồi.
Hơi động đậy một cái, thích ứng với cơ thể mới này, tiếp đó anh liền vội vàng xông ra khỏi bệnh viện. Bây giờ trong lòng anh chỉ có một chuyện, chính là đi tìm mẹ của mình.
Lúc này trong tiệm bánh bao chật ních người, mười mấy tên côn đồ hống hách bắt mẹ anh trả tiền.
Để làm phẫu thuật cho Lâm Vũ, mẹ của Lâm Vũ đã phải vay nặng lãi mười mấy vạn. Biết được Lâm Vũ đã chết, mấy tên côn đồ liền mất kiên nhẫn mà tới đòi nợ.
“Các người yên tâm, mấy ngày này tôi bán tiệm đi, lấy được tiền sẽ trả cho các người, xin các người đi đi.”
Mẹ của Lâm Vũ vành mắt sưng đỏ, thành khẩn cầu xin, hy vọng nhanh chóng đuổi được bọn chúng đi. Con trai vừa đi, bà không hy vọng anh không yên tâm mà đi.
“Mẹ kiếp, cái tiệm rách này của bà được mấy đồng tiền, con trai bà chết rồi, chúng tôi mà đi, bà liền chạy rồi thì chúng tôi đòi tiền ai?” Tên tóc vàng dẫn đầu mắng mỏ.
“Các người yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không chạy, tôi gom đủ tiền rồi lập tức trả cho các người.”
“Không được, hôm nay nói thế nào chúng tôi cũng phải lấy được tiền!” Tên tóc vàng không tha.
“Nhưng bây giờ tôi không có tiền, các người cũng biết, vì chữa bệnh cho con trai tôi, tiền tiêu hết rồi.”
Mẹ Lâm Vũ lòng đau như cắt, thanh âm khàn đặc mang theo chút cầu xin.
“Không có tiền cũng được, như vậy đi, bà sang tên lại cái tiệm rách này cho chúng tôi đi, xem như gán nợ.” Tên tóc vàng mắt quay tròn một cái, nói ra mục đích chính của mình.”
Mẹ Lâm Vũ hơi ngẩn ra. Nhà này là ông ngoại Lâm Vũ để lại, dù có chút tồi tàn, nhưng vị trí tốt, dựa theo giá cả hiện nay của Thanh Hải, ít nhất có thể bán khoảng hai ba triệu tệ, bọn chúng quả thực là đang cưỡng ép.
Nhưng bây giờ con trai đã chết, nhà cũng không còn, giữ lại căn nhà còn có ý nghĩa gì nữa, trả xong nợ, mình cũng có thể an tâm mà đi.
Nghĩ đến đây, mẹ Lâm Vũ sụp đổ mà gật đầu, vừa muốn đồng ý thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng giận dữ.
“Không được! Nhà chúng tôi ít nhất đáng mấy triệu tệ, các người đây là ăn cướp!”
Tiếp đó cơ thể mới của Lâm Vũ liền hừng hực mà xông vào.
“Mẹ kiếp, từ đâu chui ra một tên nhóc, liên quan gì với mày!” Tên tóc vàng nổi giận, nhìn quần áo bệnh nhân trên người Lâm Vũ, còn tưởng là tên tâm thần nào trốn viện, xông lên tát một cái.
Lâm Vũ tránh đi theo phản xạ, vươn tay đẩy một cái, cả người tên tóc vàng liền bay ra, bay ra tận năm sáu mét, trong không trung tạo thành một vòng cung, ngã rầm lên cái bàn bên cạnh.
“Đánh chết nó cho tao!”
Tên tóc vàng đỡ ngực mà kêu thảm hai tiếng, sau đó ra lệnh, mấy tên côn đồ khác liền xông lên, bao vây Lâm Vũ lại, tay đấm chân đá, Lâm Vũ vội dùng tay phản kích.
Tiếp đó trong tiệm bánh bao vang lên một loạt tiếng than khóc, mấy tên côn đồ kêu thảm liên hồi.
Mười mấy tên cùng lên vậy mà ngay cả một góc áo của Lâm Vũ cũng không động được, mà nắm đấm của Lâm Vũ đánh lên người bọn chúng thì giống như bị xe đụng vào vậy.
Chỉ cần một đấm, bọn chúng đau đến nỗi không đứng dậy được.
Bản thân Lâm Vũ cũng vô cùng kinh ngạc. Đều nói quỷ nhập người thì sức lực vô cùng mạnh, không ngờ lại là thật, hơn nữa động tác của mấy tên này ở trong mắt anh vô cùng chậm, rất dễ tránh.
“Báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”
Tên tóc vàng bị một màn trước mặt dọa hết hồn, anh từng thấy không thể đánh lại, nhưng chưa bao giờ thấy người có thể đánh như vậy, quả thực không phải là con người mà.
Vừa nghe tới bào cảnh sát, mẹ Lâm Vũ vội xông lên bắt lấy tay Lâm Vũ, nói gấp: “Chàng trai, bọn chúng muốn báo cảnh sát, cậu mau đi đi, ở đây tôi xử lý.’
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, sao con có thể vứt mẹ lại chứ?”
Lâm Vũ vui mừng sắp rơi nước mắt, còn có thể sống để gặp lại mẹ, thật sự tốt quá.
Nghe thấy xưng hô của anh, mẹ anh hơi ngẩn ra, vẻ mặt mơ hồ mà nhìn anh.
Nhìn ánh mắt của mẹ, Lâm Vũ liền tỉnh ngộ lại. Mình sống lại nhưng lại đổi thành cơ thể khác, mẹ căn bản không nhận ra anh.
“Ngại quá dì, nhìn thấy dì con liền nghĩ tới mẹ con, vì vậy không kìm được mà gọi như vậy, dì đừng để bụng.”
Lâm Vũ sợ nói ra thân phận thật sự của mình sẽ dọa mẹ, vội nói bừa.
“Không sao, chàng trai, cậu mau đi đi, chuyện của nhà chúng tôi không thể liên lụy tới cậu.” Mẹ của Lâm Vũ vừa nói, vừa đẩy anh ra ngoài.
Lâm Vũ không trả lời, cầm lấy cái đũa trên bàn ném một cái, cái đũa bay nhanh về phía tên tóc vàng. Cạch một tiếng, điện thoại vừa nhấn số của tên tóc vàng vừa liền bị cắm lên tường.
Tên tóc vàng bị dọa cho trắng cả mặt, cái đũa trên tường cách tai anh chỉ có một cm, nếu hơi lệch một chút, vậy thứ bị cắm vào chính là đầu của mình.
“Cứu mạng! Giết người! Cứu mạng!” Tên tóc vàng bị dọa cho kêu lên thảm thiết, trong giọng nói có sự ủy khuất không nói lên lời, rõ ràng là bọn họ nợ tiền mình mà.
“Đừng ồn nữa, tiền này tôi thay dì Tần trả!”
Lâm Vũ lạnh giọng nói, nếu như mình đã sống lại rồi, vậy đống nợ đó tất nhiên do mình trả.
“Chàng trai, sao vậy được, cậu và tôi lần đầu gặp nhau, sao có thể để cậu trả tiền giúp tôi chứ?” Mẹ Lâm Vũ óc chút nghi ngờ mà nhìn Lâm Vũ, không biết tại sao chàng trai này lại cho bà một loại cảm giác dường như đã quen.”
Đối với chuyện Lâm Vũ biết họ của bà, bà không hề kinh ngạc. Chuyện con trai cứu người quên thân, rất nhiều cư dân mạng đều biết, họ tên và phương thức liên lạc của bà cũng bị đào ra, rất nhiều người có lòng tốt đều tới tiễn con trai bà, bà đều vô cùng cảm ơn.
“Được, đây là mày nói đấy, vậy mày đưa tiền cho bọn tao đi.” Tên tóc vàng không quan tâm tới việc Lâm Vũ sao lại trả tiền cho người khác, chỉ cần lấy được tiền, nhiệm vụ của anh xem như hoàn thành rồi.
“Cho tôi thời gian ba ngày.” Lâm Vũ nói.
“…” Tên tóc vàng có chút không biết nói gì, nói hung hăng như vậy còn tưởng là có thể lập tức lấy tiền ra nữa chứ.
“Sao? Mày không tin tao?”
Thấy tên tóc vàng không nói gì, Lâm Vũ chau mày, ngữ khí có chút lạnh lùng.
“Tin, tin, có điều đại ca, anh phải nói tên mình với tôi chứ nhỉ?” Thấy ánh mắt của Lâm Vũ, tên tóc vàng không kìm được mà ớn lạnh.
Tên?
Đúng rồi, lúc sáng đi gấp gáp, ngay cả tên của người này cũng chưa kịp nhìn nữa.
“Mày yên tâm, chuyện tao đáp ứng với mày thì nhất định sẽ làm được. Như vậy đi, ba ngày sau, vẫn là ở đây, mày chỉ cần tới, đến lúc đó tao sẽ trả cả lãi lẫn lời cho mày.”
Lâm Vũ chắc chắn như vậy là toàn do cơ thể này.
Trong lòng anh nghĩ nếu như đã có thể được ở trung tâm chăm sóc vậy gia đình của người trẻ tuổi này có bình thường thế nào đi nữa thì ít nhất cũng có thể lấy ra được mười mấy hai mươi vạn đi. Dùng tạm trước, đợi mình kiếm được tiền lại trả lại.
Đã được chứng kiến thân thủ của Lâm Vũ, tên tóc vàng cũng không dám nói gì. Vừa muốn gật đầu đồng ý, đột nhiên ngơ ngác mà nhìn về phía bên ngoài tiệm, giống như bị thu hút vào vậy.
Lâm Vũ cũng tò mò mà nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa không biết từ lúc nào có một chiếc BMW X, cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài trắng ngần duỗi ra, sau đó một hình dáng cao ráo bước xuống, một mỹ nữ mặc chiếc váy dài màu trắng hiệu Bohemia.
Mỹ nữ váy dài vuốt mái tóc dài đen nhánh, lấy kính râm xuống, làn da trắng ngần và dung mạo tinh tế quả thực làm chấn động lòng người. Tên tóc vàng và thuộc hạ của anh đều ngây ngốc.
Lâm Vũ không kìm được cũng bị thu hút. Tướng mạo và khí chất của mỹ nữ này quả thực đều thuộc cực phẩm.
Mỹ nữ váy dài ngẩng đầu nhìn tiệm bánh bao một cái, hơi chau mày, tiếp đó bước nhanh vào.
“Mỹ nữ, mua bánh bao sao? Muốn nhân gì?”
Lâm Vũ không kìm được mà lên tiếng. Lúc trước thường giúp mẹ bán bánh bao, thấy người liền mời như vậy đã trở thành một phản xạ có điều kiện rồi.
“Anh gọi tôi là gì?” Mỹ nữ váy dài lạnh lùng mà nhìn anh một cái, ngữ khí không vui.
“Mỹ nữ.”
Lâm Vũ cảm thấy xưng hô của mình không có vấn đề, không kìm được có chút nghi ngờ. Lần đầu gặp gọi mỹ nữ còn có người không thích nghe.
Mỹ nữ váy dài đánh giá anh một cái, lạnh lùng nói: “Được nhỉ, Hà Gia Vinh, hôn mê hai tháng, ngay cả vợ mình cũng không quen nữa.”