Chương 1074: Nhờ ông ta nhắc nhở như vậy, Lâm Vũ lập tức nhớ lại, lúc ây anh còn buồn bực vì sao Vạn Duy Vận và Vạn Hiểu Xuyên lại ở xưởng chế thuốc tây, hóa ra là vì chuyện này! Chẳng lẽ là Vạn gia hãm hại bọn họ?! Nhưng không đúng, chừng đó nguyên liệu do xưởng chính cung cập, căn bản cũng không liên quan tới anh, hơn nữa nêu như vậy, Vạn gia cũng sẽ làm bản danh tiêng của công ty dược phẩm nhà mình mài “Sao thế, tổng giám đốc Hà, ra cái gì vấn đề sao?” Giám đốc Tùy vội vàng hỏi. “Có máy đứa trẻ uống thuốc của Công ty dược phẩm Doanh Khang rồi xuất hiện triệu chứng sốt cao, nôn mửa và hôn mê!” Lâm Vũ thấp giọng nói. “A2? Việc này… chúng tôi nhận nguyên liệu do bọn họ cung cập đã rât nhiêu năm, trước kia cũng không xuất hiện tình huồng này!” Giám đôc Tùy kinh ngạc nói: °Đây… đây rốt cuộc là thê nào!” “Cái này tạm thời còn chưa rõ, đợi điều tra rõ rồi nói sau!” Lâm Vũ thấy việc đã hỏi rõ ràng, cũng không nhiêu p với ông ta nữa, ngắt điện thoại uôn. “Thế nào, hiện giò đã hỏi rõ, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyên!” Cảnh sát trầm khuôn mặt nói. “Các anh xét nghiệm nguyên liệu của chúng tôi chưa?” Lâm Vũ nhìn về phía hai cảnh sát rồi nói: “Nếu có vấn đê, có thể là vấn đề của công ty dược phẩm bên kia của bọn họ, phía chúng tôi có phương pháp phối trộn nguyên liệu…” “Chúng tôi đã sớm đưa đến cục đo lường chất lượng, còn những thứ. khác, đợi khi anh theo chúng tôi về rồi nói. sau!” Hai cảnh sát không kiên nhẫn mà ngắt lời anh. “Được, tôi đi với các anh!” Lâm Vũ gật đàu, cảm thấy mình có nghĩa vụ phối hợp điều tra nên lập tức đông ý: “Nhưng tình trạng của mây đứa trẻ này khá nghiêm trọng, rôi có thể làm bệnh tình của chúng ôn định trước được không?” “Đúng vậy, hai anh cảnh sát, hiện giờ quan trọng nhất là tính mạng của máy đứa trẻ kia!” Chủ nhiệm Tần đi đến, vô cùng nóng vội mà nói: “Các anh cũng biệt bác sĩ Hà là thần y, cũng chỉ có anh ấy mới có thể giữ được mạng cho mây đứa bé này, các anh muôn điều tra, cũng đừng vội ở đây trong | chốc lát” Hai cảnh sát nhìn nhau trong chốc lát, có chút do dự. “Chủ nhiệm Tần, không ồn, mây đứa trẻ này xuất hiện vết loét và phù đỏ ở các mức khác nhau trên da, tình huống vô cùng nguy cấp!” Lúc này, một y tá vội vã chạy ra kêu chủ nhiệm Tân. “Hai anh cảnh sát, tình huống cấp bách!” Chủ nhiệm Tần lập tức nóng nảy, lên tiếng cầu xin với hai cảnh sát. “Được rồi, cứu người quan trọng, chúng tôi đứng bên ngoài chờ anhl” Hai cảnh sát gật đầu, lập tức đồng ý. Lâm Vũ được bọn họ cho phép, lập tức mang khẩu trang và bao tay, định vào phòng cách ly. “Bác sĩ Hà, xin đợi một chút, hiện giờ bệnh tình của mây đứa trẻ này tăng thêm, nếu bị nhiễm trùng, anh tùy ÿ đi vào có thê sẽ có nguy cơ phơi nhiềm, xin anh chờ một lát, chúng tôi lập tức gọi đồng nghiệp lấy trang phục bảo hộ y tê!” Một bác sĩ đứng ra nhanh chóng ngăn cản anh, sau đó ra hiệu với y tá bên cạnh, ý bảo anh này lập tức đi lấy đồ bảo hộ. | “Đại khái là bao lâu?” Lâm Vũ cau mày hỏi. “Ừm… do phải đi sang hậu cần, có thể sẽ cần một chút thời gian.. ” Chủ nhiệm Tần bất đắc dĩ nói. “Không còn kịp rồi, tình huống của mây đứa bé kỉa rất nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể có nguy hiểm!” Lâm Vũ liếc mắt nhìn những khuôn mặt khổ sở của bọn trẻ trong phòng cách ly, trầm giọng nói một cầu rồi lập tức vọt vào phòng cách ly. “Bác sĩ Hà…” Chủ nhiệm Tần giơ tay gọi với theo rồi thở dài, hỗ thẹn mà nói: “Bác sĩ Hà đúng là có lòng nhân từ của kẻ hành y, là tắm gương của chúng tai”