Chương : Sức Chiến Đấu Khủng Bố
Cùng với mấy tiếng đập cửa xe ầm ầm, mười mấy người đàn ông thân hình cường tráng từ trên ba chiếc xe Toyota SUV bước xuống, vừa nhìn đã biết không phải loại người hiền lành, trong tay cầm một con dao bầu sáng loáng.
Nhìn vào độ sắc bén của lưỡi dao, những con dao này đều chưa từng dùng, nêu bị chém một nhát, chắc chắn không chịu nỗi.
Kẻ dẫn đầu là một gã đàn ông to béo mặc áo da lông chồn, để lại một cái lưng to sáng bóng, vừa xuống xe liền nhỗ một bãi đờm trước cửa Hồi Sinh Đường.
“Là chỗ này sao?” Người đàn ông mặc áo lông chồn ngẳắng đầu nhìn cửa Hồi Sinh Đường.
“Đúng, Hồi Sinh Đường, em tìm người nghe ngóng rồi, chính là chỗ này.”
Kẻ nói chuyện sau lưng hắn ta chính là người đàn ông nhỏ gầy bị Lâm Vũ đánh gãy tay sáng nay, lúc này trên cánh tay anh ta đã đắp thạch cao dày, trên cỗ đeo một cái dây, treo cánh tay trước ngực, tay còn lại chống một chiếc nạng, đi lại tập tễnh.
Vốn dĩ anh ta nên ở Cục cảnh sát, nhưng thấy anh ta bị thương nặng, Cục cảnh sát liền đồng ý cho người nhà bảo lãnh cho anh ta ra ngoài.
“Mẹ nhà mày, đã ăn gan hùm dạ báo hay sao, dám động vào người của ông!” Người đàn ông áo lông chồn hận thù mắng một tiếng, tiếp đó dẫn người đi thẳng vào Hồi Sinh Đường.
Nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, người đàn ông áo Ñ lông chồn không khỏi sững sờ, đặc biệt sau khi nhìn thấy ba người phụ nữ xinh đẹp là Giang Nhan, Tiết Thắm và Vệ Tuyết Ngưng, ánh mắt hắn ta cứ nhìn mãi.
Ôi trời, mình thế này là gặp vận đào hoa rồi hay sao, lại trong chốc lát gặp được ba người đẹp cực phẩm!
Phải biết, người đẹp muốn diện mạo có diện mạo, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khí chất có khí chất kiểu này, ngày bình thường có thể gặp được một người đã rất hạnh phúc rồi, bây giờ trong chốc lát hắn lại gặp được những ba người.
Vì vậy hắn kích động đến mức quên cả mục đích tới đây của mình, liếm mặt cười ha hả nói với đám người Tiết Thám: “Ba người đẹp, rất vinh hạnh được gặp mọi người, tôi là Tôn Thiên Vũ – ông chủ của khu giải trí Thiên Vũ, hoan nghênh các cô đến chỗ tôi chơi, tôi bảo đảm, miễn phí cả đời cho ba cô.”
Nói rồi hắn lấy ra mấy tờ danh thiếp của mình đem phát, nhưng ba người Tiết Thắm cũng không để ý đến hắn ta.
Tôn Thiên Vũ bất giác có chút lúng túng, sắc mặt hơi thay đổi, hừ lạnh một tiếng: “Không biết tốt xấu.”
Tần Lang và Đại Quân ở bên trong nắm chặt tay kêu vang dội, nhao nhao muốn thử, nếu không phải Lâm Vũ bảo bọn họ đừng nóng vội ra tay, bọn họ sớm đã đánh gục đám người Tôn Thiên Vũ.
“Đại ca, chính là cậu ta đánh em bị thương!”
Tên nhỏ gầy tập tễnh đi theo vào, sau khi nhìn thấy Lâm Vũ lập tức kích động, vẻ mặt phách lối chỉ vào Lâm Vũ, sau đó lại chỉ vào Giang Nhan: “Còn cả con đàn bà này, chính là cô ta đã tố giác em trộm đồ!”
“Trộm đồ? Vậy phiền anh đi theo tôi một chuyến đi.” Vệ Tuyết Ngưng lạnh lùng nói một tiếng, cảm thấy đám vô lại này có chút không coi mình ra gì, bọn họ lại không nhìn thấy bộ đồng phục cảnh sát trên người mình sao?
“Cảnh sát, việc cô nên quản thì cô quản, việc không nên quản, tốt nhất cô đừng nhúng vào, là cậu ta đánh người của tôi bị thương trước.” Tôn Thiên Vũ quét ánh mắt lên người Vệ Tuyết Ngưng, thầm nghĩ mẹ kiếp, bao giờ mình cũng có thể “chơi”
một nữ cảnh sát xinh đẹp thế này chứ?
Không được, tối về phải bảo tình nhân nhỏ của hắn mặc bộ đồng phục cảnh sát, để cho mình trút giận cho đã.
“Vậy sao? Chuyện hôm nay tôi quản chắc rồi!” Vệ Tuyết Ngưng ưỡn ngực, lạnh lùng trợn mắt nhìn Tôn Thiên Vũ.
“Vậy các người đến là có ý gì? Chê chúng tôi tố giác không đúng sao?”
Lâm Vũ kéo Vệ Tuyết Ngưng trở lại, sỡ dĩ anh không để đám người Lâm Chấn Sinh ra tay, chính là thăm dò một chút giới hạn của Tôn Thiên Vũ này, xem thử phía trên hắn còn có nhân vật lợi hại hơn nữa hay không, dự định một mẻ bắt hết đám bọn chúng.
“Đến làm gì? Thằng nhóc, ba anh em của tao đều bị mày đánh bị thương, mày nói xem tao đến đây làm gì? Tao không phá nát cái tiệm này của mày đã là tốt lắm rồi!”
Mặc dù bên Lâm Vũ có tổng cộng bốn người đàn ông, nhưng Tôn Thiên Vũ chẳng coi bọn họ ra gì, tên nhỏ gầy nói với hắn, thân thủ Lâm Vũ không bình thường, vì vậy những kẻ đến này đều là côn đồ hắn bỏ số tiền lớn ra thuê, tên nào cũng giỏi đánh, hơn nữa ra tay gian ác, nêu hôm nay Lâm Vũ không đền tiền, hắn chắc chắn khiến nửa đời sau của Lâm Vũ phải sống trên xe lăn.”
“Vậy anh là muốn tôi đền tiền?” Lâm Vũ nhíu mày.
“Đúng vậy, dưới một triệu tệ không thương lượng.” Tôn Thiên Vũ mở to miệng như sư tử.
Tiếp đó ánh mắt hắn quan sát trên người Giang Nhan, nói: “Nếu mày có thể để con đàn bà này ở với tao một đêm, tao có thể suy nghĩ giảm một nửa cho mày.”
Hắn vừa dứt lời, Lâm Vũ cũng không nhịn nổi nữa, giơ chân đạp vào giữa đũng quần hắn. Tôn Thiên Vũ đau đớn gào một tiếng, một tay bịt đũng quần, lập tức quỳ xuống đất, co rúm lại như con tôm, hạnh phúc nửa đời sau của hắn coi như mất hoàn toàn rồi.
Đám người Tôn Thiên Vũ đưa tới thấy tình thế lập tức nỗi giận rú lên, nhắc dao bầu xông hướng về phía Lâm Vũ.
Tần Lang và Đại Quân đang nhẫn nhịn tới mức khó chịu, cười gần một tiếng, dùng sức đạp dưới chân, cơ thể vọt ra như ma quỷ.
Đại Quân giơ tay tát một cái vào mặt gã đàn ông cường tráng dẫn đầu xông lên, gã đàn ông này trợn ngược mắt, ngã bịch một tiếng xuống đất, hoàn toàn không có ý thức.
Sau đó anh ta lại ra một chưởng, đưa tay đánh vào đầu nhóm người này một cách chính xác, giống như đập dưa hấu, gọn gàng hạ gục hệ số người xông lên.
Tần Lang vừa hay tương phản với kiểu sức mạnh vững chắc của Đại Quân, anh đi theo lộ trình thông minh, nhưng cũng là một chiêu chế ngự địch.
Đầu tiên anh ta linh hoạt tránh né một dao đối phương chém tới, sau đó ngắm đúng cơ hội nhẹ nhàng chém một dao tay vào dưới sườn hoặc cổ bọn chúng.
Nhìn có vẻ dùng lực không lớn, nhưng những người này bị đánh hoặc là ngất luôn đi, hoặc là ôm dưới sườn quỳ ngã xuống đất, dường như đều là trong chớp mắt mắt đi sức chiến đấu.
Nhìn vào dáng vẻ đau đón của bọn chúng, một dao tay nhẹ như bay này ít nhất đã chém gãy ba đốt xương sườn.
Lâm Vũ nhìn thân thủ của hai người họ hưng phấn không thôi, ngạc nhiên phát hiện, bản lĩnh của bọn họ so với Lệ Chấn Sinh, cũng không kém là bao.
Chưa đến hai phút, Tần Lang và Đại Quân liền kết thúc cuộc chiến.
Những tên cường tráng vừa rồi vẫn giơ dao bầu giương nanh múa vuốt đang nằm trên đất, hoặc là bất tỉnh, hoặc là đau đớn kêu rên.
Giang Nhan và Tiết Thắm sớm đã bị dọa sợ tới mức chạy ra phía sau bàn khám bệnh, nhìn thấy tất cả những gì xảy ra vừa rồi, không khỏi tái mét, mặt đầy khiếp sợ, mặc dù bọn họ nhìn không hiểu chiêu thức của Tần Lang và Đại Quân, nhưng có thể nhìn ra sức chiến đấu của Tần Lang và Đại Quân bùng nổ.
Vệ Tuyết Ngưng cũng kinh ngạc há hốc miệng, một tên Lệ Chắn Sinh đã khiến cô ta hoảng sợ không thôi, bây giờ thì hay rồi, lại thêm hai người nữa.
“Xin lỗi lớp trưởng, lâu rồi không đánh nhau, tốn nhiều thời gian hơn.”
Tần Lang và Đại Quân có chút ngại ngùng gãi đầu.
Miệng Vệ Tuyết Ngưng lại mở to hơn, mới có hai phút đã giải quyết xong mười mấy người cầm dao, lại còn nói dùng nhiều thời gian?
Cô ta không kiềm chế nổi nhìn Lệ Chấn Sinh, sau đó đưa ánh mắt dừng lại trên người Lâm Vũ, nuốt nước bọt ừng ực, nhịn không nổi cảm khái, thật là biến thái gặp được biến thái, một đám biến thái.
Sau đó Vệ Tuyết Ngưng gọi điện thoại, chẳng bao lâu liền có người trong Cục của cô ta đến, đưa đám người Tôn Thiên Vũ đi.
Lúc sắp đi Lâm Vũ không yên tâm, dặn dò Vệ Tuyết Ngưng nhất định phải tóm được thế lực đằng sau Tôn Thiên Vũ, vừa rồi anh quá nóng vội, vẫn chưa hỏi rõ liền ra tay.
Nhưng chẳng còn cách nào, điều anh không chịu được nhất chính là người khác làm nhục Giang Nhan.
“Anh vẫn chưa tìm được công việc phù hợp cho hai người bọn họ nhỉ?” Lúc này Tiết Thắm vội vã chạy ra, hào hứng nói với Lâm Vũ: “Hay là để hai bọn họ đến làm bảo vệ tại nhà máy gia công Rongdin Beauty của chúng tôi nhé, vừa hay tôi vẫn lo lắng sau này sau khi làm ăn lớn rồi, có người đến nhà máy gây chuyện, có hai bọn họ tôi liền yên tâm.”
Giang Nhan sau khi nghe thấy cụm từ “Ronggin Beauty” liền nhíu mày, nhãn hiệu này sao cô nghe thấy không được tự nhiên.
Dựa vào đâu tên của Tiết Thắm và Lâm Vũ cùng được để ở đầu tiên, còn tên của cô lại phải đặt sau cùng. Tuy rằng chữ “Nhan” này cũng không phải lấy từ tên của cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy nhãn hiệu này, cô đều có cảm giác mình mới là kẻ thứ ba.
“Được, chuyện này được.”
Vẻ mặt Lâm Vũ thay đổi, có việc hời không thể để người ngoài, Rongdin Beauty cũng coi như là công ty của chính anh, để Tần Lang và Đại Quân cùng nhau qua đó quả thật là quá hợp.
“Vậy bà chủ Tiết, mức lương và đãi ngộ dành cho hai người anh em này của tôi nên định thế nào?” Lâm Vũ cười híp mắt nói với Tiết Thắm.
“Anh nói đi, anh mới là ông chủ lớn.” Tiết Thắm che miệng cười một cái.
“Vậy tôi thấy… lương tháng thế nào cũng phải mười nghìn tệ, cộng thêm các loại bảo hiểm và tiền thuê nhà nhé?” Lâm Vũ nghĩ một lát nói, nếu đã là anh em của mình, đương nhiên anh không thẻ để bọn họ chịu thiệt.
Mọi người không khỏi có chút kinh ngạc.
Cho dù là ở thành phố lớn như Thanh Hải, lương tháng hơn mười nghìn tệ, trong ngành bảo vệ đã ít lại càng ít, cũng bằng một nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học danh tiếng.
“Anh Hà, thế này… thế này cũng cao quá rồi.”
Tần Lang và Đại Quân vừa nghe thấy mức lương cao như vậy, bản thân cũng đều có chút ngại.
“Tôi cho thêm hai nghìn tệ tiền thưởng hiệu quả làm việc.” Tiết Thám cười nói, cô trước nay vẫn luôn hào phóng với nhân tài.
Lâm Vũ cười hướng về phía Tiết Thắm gật đầu, rất thích sự thẳng thắn của cô ta, người phụ nữ này có thể tạo ra một lãnh thổ trong giới làm ăn, chắc chắn không thể chỉ dựa vào vận may.
Bởi vì trong nhà máy có kí túc xá cho nhân viên, vì vậy ngay cả vấn đề chỗ ở của Tần Lang và Đại Quân cũng được giải quyết luôn.
Tiếp theo Lâm Vũ khám bệnh cho hai người bọn họ.
Tần Lang bị bệnh phong thấp, loại bệnh này khá cứng đầu, trong y học gọi là “bệnh ung thư không chết”. Bệnh phong thấp của Tần Lang đã xuất hiện biến đổi bệnh lý khớp nghiêm trọng, chữa trị cần mắt chút thời gian.
Lâm Vũ kê cho anh ta một toa thuốc, bảo anh ta sắc uống sáng tối, uống một tháng là có thể thấy hiệu quả.
Còn về Đại Quân, bị bệnh gai xương, ở đầu gối chân phải có tăng sản chất xương rõ rệt, dựa vào tình hình của Đại Quân, mỗi bước đi của anh ta đều sẽ đau đớn không dút.
Trong lòng Lâm Vũ âm thầm bội phục, sự đau đớn kiểu này không phải kiểu người thường có thể chịu đựng được, Đại Quân lại vẫn như người không có chuyện gì.
Lâm Vũ châm máy kim vào đầu gối giúp anh ta, sau đó cũng kê một toa thuốc, dặn dò anh ta uống thuốc đúng giờ, không quá một tháng sẽ có thể thấy hiệu quả.
Tiếp theo Lâm Vũ liền giao người cho Tiết Thắm, bảo cô ta giúp đỡ sắp xếp.
Lúc sắp đi Tiết Thắm dường như nhớ ra điều gì, nói với Lâm Vũ: “Đúng rồi, tôi đã hẹn một đạo diễn, qua mấy ngày quay một quảng cáo cho sản phẩm của chúng ta, đến lúc đó anh cũng tới giúp đỡ xem thử nhé.”
“Được.”
Bởi vì chuyện công ty hầu hết đều do Tiết Thắm lo liệu, vì vậy lần này Lâm Vũ cũng không tiện từ chối.
Buổi chiều thu dọn phòng khám một chút, Lâm Vũ liền hào hứng nói với Giang Nhan: “Đi, đến nhà mẹ nuôi ăn cơm nhé?”
“Không đi, không có tâm trạng.”
Giang Nhan lạnh lùng trả lời một câu, trực tiếp quay người ra khỏi phòng khám.
“Cậu Hà, mau đi dỗ dành đi, đây rõ ràng là ghen đó.” Lệ Chấn Sinh cười hi hi một tiếng, cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Lâm Vũ.
Trong lòng Lâm Vũ thầm thán xui xẻo, sao Tiết Thắm và Vệ Tuyết Ngưng cứ phải tới vào hôm nay chứ? Sớm biết vậy anh đã không đưa Giang Nhan tới.
Trên đường về Lâm Vũ không nói câu nào, cũng không dám thở mạnh, bởi vì rất rõ ràng là Giang Nhan đang tức giận.
“Người nữ cảnh sát đó thường xuyên đến tìm anh xoa bóp?”
Giang Nhan là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“À, ừ, đúng.” Lâm Vũ vội vàng gật đầu.
“Vậy anh nói cho tôi biết, cô ta bị bệnh gì, còn cần phải xoa bóp mông?”
Giang Nhan sằm mặt quay đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lo, tựa như hai cây kiếm sắc.