Chương 1097: Vài người đàn ông mặc quận trang đang tụ lại một chỗ hút thuốc, sắc mặt ngưng trọng thảo luận gì đó, xung quanh người bệnh lui tới đều không khỏi tò mò quay lại liếc nhìn bọn họ một cái, ghé nhau thảo luận, tò mò rốt cuộc là vị đại nhân vật lớn nào sinh bệnh tới đây nằm viện. “Chị dâu!” Lúc này mấy quan nhân hút thuốc nhìn thây Tiêu Mạn Như, sau người đột nhiên run lên, lập tức ném điêu thuốc đi, thẳng thân mình ‘ “bang” một cái cúi chào Tiêu Mạn Như. | “Chào mọi người, Tự Trăn ông ấy ở | lầu mấy?” Tiêu Mạn Như gật gật đầu với bọn họ, dò hỏi. “A, thủ trưởng ở lầu… lầu 9.” Một quan nhân trong đó sắc mặt có chút mất tự nhiên nói. “Cảm ơn!” Tiêu Mạn Như gật đầu một cái, không có nghĩ nhiều, lập tức nước nhanh tới thang máy. Lâm Vũ chú ý tới biêu tình khác thường trên mặt quan nhân kia, không khỏi có chút ngoài ý muốn, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, làu 9?! Lầu 9 hình nhử cơ bản đều là phòng chăm sóc đặc biệt ICU đi?! Bởi vì lân trước anh tới giúp con gái của lão đại Hà gia Hà Nghiên Nghiên trị liệu xà độc, anh nhớ rõ ràng, Hà Nghiên Nghiên ở lúc đó chính là lầu 9I Trong lòng anh đột nhiên run lên, hay là tình huông của Hà nhị gia cực kỳ nghiêm trọng?! Anh không nói thêm gì, đi theo Tiêu Mạn Như cùng nhau nhanh chóng đi vào thang máy, lập tức lên lâu . 9 Khiến Lâm Vũ không nghĩ tới chính là, lúc này toàn bộ hành lang lầu 9 | nơi nơi đều có thể thấy được người mặc quân trang màu xanh lục, đâu đội mũ quân nhân, vài người cùng tụ vào nhau thảo luận gì đó. Lậm Vũ quét mắt nhìn quân hàm trên đầu vai hà họ, không khỏi có chút khiếp sợ, bởi vì quân hàm trên vai bọn họ thấp nhất cũng là trung tá, mà thượng tá, đại tá cũng tùy ý có thể thây được. Anh một thiếu tá đặt ở nơi này, lại là nhỏ bé không đáng kế! “Chị dâu!” Quân nhân trên hành lang sau khi nhìn thây Tiêu Mạn Như thì tự động đứng nghiêm, cúi chào. Tiêu Mạn Như gật đâu với bọn họ, ý bao không r rảnh nói thêm cái gì, bước nhanh đi đến, bởi vì lúc này bà chú ý tới, cuôỗi hành lang, Hà Tự Khâm cùng Hà Tự Hành cũng ở đó. “Chị dâu!” Quân nhân xung quanh lục tục cúi chào bà, cho đên khi bà cùng đám Lâm Vũ đi qua, những quân nhân đó mới buông tay xuông. Trong lòng Lâm Vũ rung động, anh biệt, những người này tôn kính với | Tiêu Mạn Như như thế, không phải vì Tiêu Mạn Như, mà là vì Hà Tự Trăn! Lúc này bên ngoài phòng bệnh cuôi hành lang đứng một nhóm người lớn, tận cùng bên trong là mây bác sĩ mặc áo blue trăng, mà vài người bên ngoài ngoại trừ Hà Tự Khâm cùng Hà Tự Hành, còn có mấy quân nhân lớn tuổi, trên vai đều là quân hàm thiếu tướng, trong đó còn có một người đâu tóc hoa râm, vậy mà là quân hàm trung tướng! Lâm Vũ thấy một màn như vậy không khỏi cả kinh, có thể đồng thời làm nhiều người buông xung hết thảy trong tay, chạy tới bệnh viện thăm hỏi, cũng chỉ có Hà nhị gia này đi? Đám người Hà Tự Khâm sắc mặt nghiêm chỉnh ngưng trọng vây quanh bác sĩ hỏi gì đó, bác sĩ kiên nhẫn giải thích cho bọn họ, tựa hồ là đang giảng giải bệnh tỉnh của Hà Tự Trăn. “Anh cả! Tự Trăn thế nào?!” Tiêu Mạn Như vài bước cuối cùng cơ hồ là chạy vội tới. Kỳ thật từ sau khi bà ra khỏi thang máy, nhìn thấy trên hành lang tùy ý là có thể thây được một nhóm tiểu nhân, bà liên ý thức được không tốt. Hiện tại nhìn thấy nhiều tướng quân cũng ở đây như vậy, trong lòng bà đột nhiên luông cuông, trong thanh âm tựa hồ đêu mang theo một tia khóc nức nở, cảm xúc cũng không khỏi có chút kích động.