Chương 1130: Nhưng lúc này tay Lâm Vũ không hề dừng lại, lần nữa rút ra vài cây châm lưu loát châm lên bộ phận vùng gan của Hà nhị gia. Theo thời gian triệu chứng run rẫy trên cơ thê Hà nhị gia từ tử biên mắt, sặc mặt tái nhợt của ông ta cũng hồng hào trở lại, lúc này hô hấp cũng đều giống như người bình thường. Thấy vậy Lâm Vũ mới thở phào nhẹ nhõm thu lại kim châm nhìn Hà nhị gia. “Bác sĩ Hà, Hà nhị ra bị sao vậy?” Bác sĩ nội, khoa hỏi, “Có phải là thể chất ông ấy kém nên khi uông thuốc anh điều chế liền xảy ra hiện tượng kháng thuốc?” “Không phải, ông ây bị trúng độc.” Sắc mặt Lâm Vũ vô cùng nghiêm trọng, ủ rũ nói. “Trúng… trúng độc?” Máy bác sĩ khoa nội sắc mặt thay đổi, ai cũng kinh ngạc. “Em hai tôi sao rồi?” Lúc này ngoài cửa đột nhiên xuất hiện tiêng bước chân dồn dập, sau đó liền thây Hà Tự Khâm cùng Hà Tự Hoành dẫn theo người vội vàng tiến vào. “Không sao, tình hình đã ổn rồi.” Lâm Vũ đứng dậy trâm giọng nói. Hà Tự Khâm bước nhanh đên trước mặt em hai đưa tay ra sờ thử lên trán, thấy quả thực không có vấn đề gì thì mới thở phào một hơi, vừa rôi nhận được điện thoại của Triệu Trung Gái dọa ông ta một phen. “Lão Triệu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Mặt Hà Tự Khâm lạnh lẽo, nghiêm giọng hỏi: “Uống thuốc mà cũng xảy ra chuyện nữa hả?” “Cái đó… tôi cũng không biết, lúc trước uống thuốc bác sĩ ‘Hà kê cho đều không có chuyện gì, kết quả hôm nay uông xong không lâu thì xảy ra chuyện.” Triệu Trung Cát có chút bát lực nói. “Mẹ kiếp, từ trước tôi đã nói tay nghề của tên nhóc bác sĩ kia không đáng tin rồi.” Hà Tự Khâm nghe vậy lập tức chỉ vào mặt Lâm Vũ măng chủi, “Thuốc ba phần độc, mỗi ngày đều uống không trúng độc mới lạ.” Ông ta vốn dĩ có thành kiến với Lâm Vũ, vì vậy lúc này không phân đúng sai liền mắng chửi, nói những lời ác ý với Lâm Vũ. “Anh cả, anh đừng nóng, nói không chừng tối nay anh hai còn ăn linh tinh gì đó khác tương khắc với thuốc.” Lúc này Hà Tự Hoành mới đứng ra giúp Lâm Vũ nói vài câu. “Cái này tuyệt đối không thể.” Một y tá phụ trách chăm sóc vội vàng chạy đến nói: “Chúng tôi đều dựa theo sự phân phó của bác sĩ Hà đề chuẩn bị BH Hà nhị gia.” “Thầy chưa, thuốc do cậu ta phối, cơm do cậu ta sắp xếp khiến người ta suýt chết.” Hà Tự Khâm quay đầu lại lận lùng trừng mắt nhìn Lậm Vũ trách móc: “Bây giò tôi muôn hỏi Hà Gia Vinh cậu một câu, cậu còn gì muốn nói không hả?” Sau khi Hà Tự Khâm nói xong tật cả mọi người đêu quay qua nhìn Lâm Vũ, mặt sáng lên nhưng đêu im lặng đặc biệt là các bác sĩ trong bệnh viện, bọn họ đều biết Hà Tự Khâm là người thế nào vì vậy lúc này cũng có chút cần thận sợ làm nhà họ Hà phần nộ nhưng không ngờ bọn họ cân thận đên như vậy mà vần xảy ra chuyện lớn, lúc này ai cũng im lặng không dám lên tiêng sợ liên lụy đên bản thân. Mặt Lâm Vũ vẫn thản nhiên nhưng không đợi anh mở lời thì Tiêu Man Như đã xông lên cướp lời giọng điệu hoài nghị nói: “Thuốc buổi tối hôm nay có vấn đề có lẽ là đã. Có người động tay động chân vào.” Mặc dù Tiêu Man Như không hiểu Lâm Vũ lắm nhưng bà ta không tin Lâm Vũ sẽ hại Hà Tự Trăn vì vậy bà ta liền nghĩ đến thuốc chắc chắn đã bị người khác động tay động chân vào. Triệu Trung Cát nghe vậy thì mặt biến sắc vội vàng chen ra khối nhóm người nói: ®Thuốc chắc chắn không có vân đề, tôi luôn đích thân cử bệ trưởng của bộ trung y bốc thuốc cho, cho dù cho hắn ta thêm mười cái gan nữa hắn ta cũng không dám động tay động chân vào. “Đúng vậy, bóc thuốc cho Hà nhị gia tôi đều vô cùng cần thận không dám để sai sót một chút nào.” Lúc này Phương Chính Bộ trưởng Bộ trung y lên tiêng, mặt mày khó coi như sắp khóc đên nơi.