Chương 1155: Sắc mặt Lâm Vũ tái nhọt, tia hi vọng cuôi cùng trong lòng hoàn toàn vỡ mộng, hai mặt đỏ hoe, nhìn Rose không chớp mắt. “Thực sự là tôi…” Đôi mi dài của Rose khẽ run lên, vẻ sáng ngời trong mất chọt mờ đi, cô chậm rãi cúi đâu xuông, giông như không dám nhìn Lâm Vũ, thì thào nói: “Thực xin lỗi, đã để anh thất vọng… “Cởi mặt nạ ral” Hai tay Lâm Vũ khẽ run lên. Rose ngâng đâu nhìn Lâm Vũ, do dự một lúc, sau đó tháo khăn che mặt xuông, mái tóc đen mêm mại xõa trên vai như thác nước, khuôn mặt trắng nõn và quyến rũ của cô cũng hiện ra trước mặt Lâm Vũ, nhưng khuôn mặt của cô trăng hơn khuôn mặt Lâm Vũ nhìn thấy cô bắt cứ lúc nào, trắng đên mức dường như không còn chút máu. Lâm Vũ nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen này, trong lòng không khỏi tràn đây cảm xúc. Đột nhiên, anh ngửi thây một mùi hương bay. lơ lửng trong không khí, đó chính xác là loại mê dược mà Rose đã sử dụng trên người anh lúc trước, sắc mặt của anh thay đổi, anh lạnh lùng nói: “Chiêu này của cô không còn tác dụng nữa!” Vừa dứt lời, Lâm Vũ đột nhiên từ trong tay lầy ra một lọ thuốc sứ nhỏ ném cho Hàn Băng, nhàn nhạt nói: “Mùi hương của cò ta có độc, đề mọi người ngửi một hơi!” Lần trước sau khi quay về, Lâm Vũ đã đặc biệt nghiêm cứu một loại loại dược đặc biệt dựa trên mê dược này. Anh có thể ngã một hoặc hai lần trong tay một người phụ nữ, thế nhưng anh tuyệt đối không thể ngã ba lần! Hàn Băng nhanh chóng mở nắp chai ngửi, đồng thời lần lượt ném chúng cho những người khác. “Tôi không ngờ là anh tới!” Rose không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Vũ, khẽ cười với anh, trong nụ cười có một tia buồn bã. Có thể nội tâm của cô cũng không muôn xung đột vũ trang cùng Lâm Vũ. “Tôi đã hứa với cô sẽ trị liệu cho Tiểu Trí, tôi đã làm được, tôi đã hứa với sẽ giữ chiếc khóa vàng này cho cô, tôi cũng làm được rồi. Tôi đã hứa với cô, nêu phát hiện ra cô là ‘hung thủ giết người, tôi sẽ tự tay giết côÏ Vậy tôi tự nhiên cũng, Sẽ làm như vậy! “Lâm Vũ hờ hững nói:” Lời hứa của đại trượng phu đáng giá ngàn vàng, đã hứa với cô rôi, làm sao có thê thất hứa?” Vừa dứt giọng nói, anh khẽ lật lòng bàn tay trái, trên lòng bàn tay đột nhiên xuât hiện một ô khóa màu vàng tươi. Không chóp mắt, Lâm Vũ liên ném chiệc khóa vàng về phía Rose, lạnh lùng nói: “Đô của cô, trả vê cho cô. Từ giờ tôi và cô không có liên quan gì với nhau. Đêm nay, có thể không cố ky chút nào quyết đấu sinh tử!” “ Rose vươn tay cầm chiếc khóa vàng trong tay, nhìn chiếc khóa vàng trên. tay, trên mặt nở nụ cười nhẹ, đôi mắt sáng ngòi không khỏi loang lỗ hơi nước sương mù, sau đó là sắc mặt u sầu, nhẹ giọng nói: “Không, anh đã hứa với tồi còn một chuyện chưa làm được!” “Chuyện gì?” Lâm Vũ hơi nhíu mày, lạnh giọng hỏi. “Mắt của Tiểu Trí, anh không chữa lành cho em ấy!” Rose ngắng đầu lên, nhìn Lâm Vũ. “Đó là bởi vì cô đem cậu ấy đi!” Lâm Vũ hừ lạnh nhíu mày: “Bằng không, hiện tại mắt của cậu ấy nhất định sẽ nhìn thấy ánh sáng! “Ý anh là… thật sao?”