Chương 1161: Hàn Băng sững sò nhìn về hướng Lâm Vũ đang rời đi, sau đó liêc nhìn Viên Tường đã hoàn toàn chết trên mặt đất, tự hỏi: “Nêu Rose không phải là hung thủ biên thái, vậy tại sao cô ta lại giêt Viên Tường?” Đàm Khải ở bên cạnh cũng lắc đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu. Sau khi Lâm Vũ vội vã ôm Rose trở về Hồi Sinh Đường, Diệp Thanh Mi và Giang Nhan đã đợi sẵn ở lối vào của sảnh y quán, hai người đứng ở lối vào lo lăng nhìn ra. Vì Rose là phụ nữ, không tiện chăm sóc, vì vậy Lâm Vũ đã gọi điện cho Diệp Thanh Mi muôn cô ây đên giúp, nhưng anh không ngờ Giang Nhan sẽ đi theol “Gia Vinh, chuyện gì xảy ra?” Sau khi nhìn ¡ thầy Lâm Vũ ôm một người phụ nữ dính đầy máu xuông xe, Giang Nhan và Diệp Thanh Mi đồng thời thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi. “Vào phòng rồi nói chuyện!” Trong âm thanh của Lâm Vũ mang theo một tia vội vàng nghẹn họng, bởi vì anh có thể cảm nhận được, cơ thể Rose trong vòng tay anh đã dần trỏ: nên lạnh lẽo, dấu vết của sự sống còn lại của cô đang dần mắt đi! Lâm Vũ ôm Rose vội vàng chạy vào y quán, trực tiếp ôm cô đi thẳng vào phòng trong, đặt cô lên giường kiểm tra, lúc này Diệp Thanh Mi và Giang Nhan đã bưng một chậu nước bước tới, mặc dù họ rất tò mò về người phụ nữ này là ai, bọn họ cũng rất tò mò chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ biệt bây giò không phải lúc hỏi những thứ này, quan trọng là cứu người! “Giúp anh cởi quần áo của cô ấy rồi rửa sạch máu cho cô ấy!” Lâm Vũ trầm giọng nói, sau đó lập tức xoay người bước nhanh ra phòng thuôc. Diệp Thanh Mi và Giang Nhan vội vàng tìm cây kéo, nhanh chóng cắt quân áo của Rose, sau đó nhúng khăn vào nước ấm đề rửa vết máu trên người cô. Bởi vì ống thuốc mỡ mà Hàn Băng , đưa cho có tác dụng, vào lúc này vết thương của Rose đã lành một chút, nhưng vết thương rỉ máu vẫn có chút đáng sợ. Giang Nhan không có gì khác thường, sắc mặt bình tĩnh, tuy cô là bác sĩ nội khoa, những trước đây cô đã từng tiếp xúc với loại phẫu thuật này, vệt thương nhỏ này đôi với cô cũng không là gì. Diệp Thanh Mi thì có chút không thích ứng được, nhìn vết thương đỏ như máu ở ngoài, trong lòng không khỏi run lên, sắc mặt trăng bệch. Nhìn thấy cô, Giang Nhan nhẹ giọng nói: “Em đi ra ngoài trước, chị sẽ tự mình làm!” Diệp Thanh Mi lắc đầu, vẫn nhát định ở lại giúp Giang Nhan. “Lệ đại ca, vào đây giúp tôi! Lúc này Lâm Vũ đã chọn sẵn hơn mười loại dược liệu trong đạn dược, sau khi gọi Lệ Chân Sinh đến, đây nó cho anh, kêu anh nghiền thành bột. Sau đó Lâm Vũ lấy. trong tủ thuốc ra một lọ thuốc nhỏ có chất lỏng, cầm lên Long Phượng ngân châm của mình, sau khi trở về đên phòng liền nhìn thấy Rose đang không mặc gì năm trên giường bệnh. Da của Rose có chút trắng nõn, trắng nõn có chút tái nhọt, đây rõ ràng là hiện tượng mắt máu quá nhiều. Trước đó, người phụ nữ này ‘ vẫn luôn quân chặt lây anh, phảng phất giống như đề phòng đối với tất cả người trên thế giới, Lâm Vũ chưa bao giờ tưởng tượng được là, lần đầu tiên thấy hết cơ thể của cô, lại ở dưới tình huông như vậy. “Cô ấy bị mắt máu quá nhiều, cần được truyền máu cảng sớm càng tốt!” Giang Nhan vội vàng nói với Lâm Vũ.