Chương 1178: Lúc này Rose khóc thâm lân thứ hai, kêu lên một tiếng thê lương, sau đó ôm Tiểu Trí vào lòng, run rầy thì thầm: “Đừng sợ, đừng sợ, chị ở đây, | đừng sợ, chị sẽ đưa em về… nhà… về nhà riêng của chúng ta…” Lúc Rose nói chuyện vẻ mặt vô cùng tê liệt, có chút mật trí, hiển nhiên đối với cô vụ của em trai gây nên kích động cực lón. Khi nói chuyện, cô liên muôn ôm Tiêu Trí đứng lên, nhưng vì chân cô mêm nhữn, nên sau máy lần có gắng cô ngã xuông đất, nhưng cô vần không ngừng gượng dậy, cuôi cùng lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất, hai tay ôm chặt cơ thê của Tiểu Trí. “Rose… Rosel” Lâm Vũ thấy vậy vội vàng đi tới đỡ lấy cô tay cô, run giọng nói: “Tiểu Trí nó… nó đã chết rồi.. “Anh nói nhảm!” Rose lập tức quay. đầu giận dữ hét lên với Lâm Vũ, sau đó nước mắt đột nhiên tuôn ra, giọng nói khàn khàn nói: “Em trai tôi chưa chết! Nó chưa chết! Nó không thể chết! Người nên chết là tôi, là tôi!” Lâm Vũ nghe được lời này của cô cơ thể không! khỏi run lên, anh biết lời này của Rose là có ý gì, nếu tối hôm qua người chết là Rose, Tiểu Trí cũng không chết. Anh cúi đầu không khỏi tự trách mình, nhất thời không khỏi có chút mờ mịt, không, biết mình làm là đúng hay sai, anh cứu Rose nhưng lại giêt Tiểu Trí vì anh khó có thể đứng nhìn Rose chết như thế? Cả người anh phát ra một cảm giác vô cùng bắt lực, thì ra cho dù anh dùng hết tất cả vốn liếng, cũng không thể cứu được tất cả mọi người. “Cần thận!” Lâm Vũ giật mình, Bộ Thừa phía sau lập tức vội vàng hét lên, đồng thời nhanh chóng nhào tới phía Lâm Vũ và Rose. “Pằng pằng pằng!” Có vài tiếng súng bắn, Lâm Vũ đều nghe được tiêng đạn bay vê phía mình. Sau khi Bộ Thừa đây anh xuống, Lâm Vũ liền lăn xuống đât, nhìn lên nơi phát ra tiếng súng thì thấy một vài người đàn ông đeo mặt nạ đen nhảy xuông từ một chiếc xe tải ở CuÔi đường. Chúng đều cầm một khẩu súng Ìục đen, liền lái xe về phía này. Lâm Vũ vội vàng xoay người, ôm l Rose trên mặt đất lật sang bên cạnh, khó khăn tránh khỏi mấy viên đạn bắn tới. “Vào viện!” Lúc này Hàn Băng đã đây viện trưởng Cung cùng nữ bác sĩ kia vào trong viện, mà hai cấp dưới của cô và quân tình báo đã lầy khẩu súng lục ra băn trả mây phát vê phía xe tải. So với mấy tên côn đồ đeo mặt nạ kia, kỹ thuật của đám người Hàn Băng chuẩn xác hơn nhiêu, mây tiếng súng vang lên, đối phương cũng đã ngã xuông hai người. Máy tên côn đồ đeo mặt nạ thoạt nhìn có chút hoảng sợ, lập tức núp sau thùng xe, vươn tay bản súng từ đây, nhưng độ chính xác kém hơn nhiêu. Lúc này Lâm Vũ thở hồn hễn, vừa định xoay người đứng dậy, quay đầu nhìn, phát hiện Rose bên cạnh đã biến mắt. Anh theo bản năng ngắng đầu nhìn, thấy. bóng dáng Rose đã chạy ngay ra ngoài, tiên thẳng tới chỗ mấy tên côn đồ kia. Mấy tên côn đồ tháy vậy lập tức chĩa súng vào Rose để bắn, nhưng Rose dường như đã sớm chuẩn bị, bước chân lĩnh hoạt đi theo tuyến đường Là tránh được loạt đạn bắn tới.