Chương
Khi những thực khách xung quanh nhìn thây súng rơi trên mặt đất, họ sợ hãi đến mức la hét và chạy ra ngoài.
Diệp Thanh My nhìn thấy Triệu Ngũ Gia thì vô cùng lo lắng, đối với người chú này của Triệu Đông Quân cô cũng có chút nghe qua, là một người lòng dạ độc ác, thủ đoạn ghê gớm.
Cô định thần lại, lập tức từ phía sau Lâm Vũ chen lên trước dùng thân mình che chắn cho Lâm Vũ, cao giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến anh ấy. Tôi sẽ đi cùng các người.”
Lâm Vũ không khỏi sửng sốt lần nữa, nhìn Diệp Thanh My trước mặt, anh cảm giác như trở lại thời đi học, lúc đó nhiệm vụ mà bọn họ đảm nhiệm xảy ra sai sót, cô cũng là lần đầu tiên đứng lên bảo vệ anh: “Đây đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Lâm Vũ.”
Ngửi thấy mùi hương tao nhã trên cơ thể cô, Lâm Vũ thấy trong lòng vô cùng ấm áp, trong lòng thầm mắng, đàn chị, em không còn là em trai tiểu học cần chị bảo vệ nữa, bây. ¡n giờ đến lượt anh bảo vệ em.
“Hừ, liên quan đến ai không phải cô nói là được…”
Triệu Ngũ Gia hừ lạnh một tiếng, lời còn chưa nói hết liền nhìn thấy rõ Lâm Vũ trước mặt, lời đến miệng rồi đột nhiên thu lại, thân thể lập tức run rầy, đây là lại đâm hải ác ma gì thế này? Tại sao lại đụng trúng tên Hades sống rồi. Chân tay ông ta lần trước bị đánh thương tất đến giờ vẫn chưa khỏi nữa này.
“Chú Ngũ, mọi người đều làm sao thế?”
Nhìn thấy thái độ của Triệu Ngũ Gia và A Lực, Triệu Đông Quân không khỏi tò mò, tự hỏi, tại sao có cảm giác như là chú Ngũ và anh Lực đều sợ tên tiểu này, rõ ràng trong tay có súng, sao vẫn sợ hãi thế?
“Cháu nói người đắc tội cháu là hắn ta?”
Da thịt trên mặt Triệu Ngũ Gia nảy tưng tưng, tức giận bừng bừng.
“Đúng vậy, chính là hắn.” Triệu Đông Quân lập tức gật đầu.
Lời anh ta vừa nói ra, Triệu Ngũ Gia đã tát cho Triệu Đông Quân một cái bạt tai thật mạnh.
Cái bạt tai này Triệu Ngũ Gia dùng toàn lực để đánh, Triệu Đông Quân tức thì bị đánh ngã xuống dưới mép bàn, sau đó má bên kia cũng bị sưng lên.
“Chú Ngũ, chú đây là làm gì vậy?”
Triệu Đông Quân nói với giọng như sắp khóc, sau đó nước mắt cũng trào ra, uất ức nói: “Thật là nghiêm túc, sao nói đánh là đánh mà.”
“Nghiêm túc? Tao đánh chết mày.”
Hai mắt Triệu Đông Quân đỏ bừng, mũi phồng lên, sau đó tay nắm chặt chiếc nạng trong tay đánh lên người Triệu Đông Quân như mưa.
“Ai ya, ai ya.”
Triệu Đông Quân không ngừng hét lên, mặt mũi tái mét nhanh chóng bò dậy chạy sang trốn ở một bên.
Triệu Ngũ Gia ra một hơi thật lớn, một lúc sau mới chắn định lại, lạnh giọng nói: “Cút ra đây cho tao, cúi đầu nhận tội với Hà tiên sinh.”
Triêu Ngũ Gia hiểu rõ đối đầu với người như Lâm Vũ chính là tự tìm con đường chết, không muốn chết chỉ có một cách duy nhất đó là bồi thường và xin lỗi anh ta, cầu xin sự thương xót của anh ta.
Ông ta đánh Triệu Đông Quân cũng là một khổ nhục kế để Lâm Vũ bớt tức giận, tha cho Triệu Đông Quân một mạng.
Mặc dù Lâm Vũ không hề có ý muốn gây hắn nhưng anh cũng không có ngăn Triệu Ngũ Gia đánh Triệu Đông Quân, dù sao dạy dỗ tên nhóc Triệu Đông Quân một chút cũng tốt.
Cháu? Cháu cúi đầu nhận tội với hắn ta?”
Mặt Triệu Đông Quân tràn đầy nghỉ ngờ.
“Đúng, chính là mày.”
“Chú Ngũ, sao cháu có thể cúi đầu trước hắn ta được?
Cho dù cháu chết cũng không cúi đầu trước hắn.”
Triệu Đông Quân nói vô cùng kiên định, không biết chú Ngũ ăn phải cái gì mà bị Lâm Vũ dọa cho thành bộ dạng này.
Mặc dù bình thường hắn ta cực kỳ nghe lời chú Ngũ nhưng hôm nay không được, trước mặt Diệp Thanh My, hắn ta tuyệt đối không thể mắt mặt.
“Được, vậy thì mày đi chịu chết đi.”
Triệu Ngũ Gia một mặt lạnh lùng lấy một chiếc súng từ tay một thuộc hạ nhắm thẳng vào người Triệu Đông Quân mà bóp cò.
Bùm một tiếng nổ, âm thanh đỉnh tai nhức óc, viên đạn sượt qua đầu Triệu Đông Quân đâm vào tường, vụn đá trên bức tường rớt xuống.
Anh ta ngã lăn ra đất, vẻ mặt kinh hãi, thân thể run rẫy không kìm chế được, đũm quần ướt đẫm một vệt nước tiểu.
“Ngũ Gia người đừng kích động.”
A Lực nhanh chóng chạy qua giữ chặt tay súng của Triệu Ngũ Gia, hướng về phía Triệu Đông Quân không ngừng nháy mắt: “Thiếu gia, còn không nhanh xin lỗi ngài Hà và Hà phu nhân đi.”
A Lực nói vô cùng thông minh, ý tứ chính là giao Diệp Thanh My cho Lâm Vũ rồi để Lâm Vũ không so đo tính toán với Triệu Đông Quân nữa.
Lâm Vũ nghe vậy không có phản ứng gì, Diệp Thanh My có chút xáu hổ, sắc mặt hơi đỏ bừng, trong lòng cảm thấy có chút xáu hổ.
Triệu Đông Quân bị một phát súng của Triệu Ngũ Gia dọa Sợ nào dám cãi lời, lập tức bò đến trước mặt Lâm Vũ và Diệp Thanh My rồi quỳ xuống, đông đông đông dập đầu ba cái liên tiếp, nói: “Hà tiên sinh, Hà phu nhân xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
“Ngũ Gia, để cháu trai của ngài hành lễ với tôi thế này thật sự là quá khách sáo rồi.”
Lâm Vũ cười cười nhìn Ngũ Gia nói, mặc dù Ngũ Gia bắt Triệu Đông Quân dập đầu xin lỗi mình nhưng anh có thể nhìn ra trong mắt Ngũ Gia vô cùng không can tâm còn có chút ác hận.
“Hà tiên sinh, đánh cũng đánh rồi, cúi cũng cúi rồi, có phải chúng tôi có thể đi rồi?”
Triệu Ngũ Gia nắm chặt chiếc nạng trong tay, các ngón tay có chút trắng bệch: “Tôi hứa với anh, người phụ nữ này, cháu tôi sẽ không bao giờ dòm ngó đến nữa.”
“Ngũ Gia mời tự nhiên.” Lâm Vũ hướng về phía ông ta làm ra bộ dạng mời đi.
Triệu Ngũ Gia không nói thêm lời nào, quay người chống nạng rời đi đám người A Lực cũng vội vàng dìu Triệu Đông quân đang quỳ dưới đất dậy và đi theo.
“Ông ta sao lại sợ anh vậy?” Diệp Thanh My có chút khó hiểu liền hỏi.
“Tôi từng cứu một nhân vật lớn mà ông ta không đụng tới được.”
Lâm Vũ nghĩ nghĩ tùy hứng nói ra một lý do: “Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác để ăn đi, ăn ở đây nuốt không trôi nữa rồi.”
Sau đó hai người rời khỏi lầu các Mộc Trí. Bởi vì trước khi rời đi Triệu Ngũ Gia đã cho ông chủ một chút tiền bịt miệng vì vậy khi hai người bọn họ đi xuống không bị ai ngăn cản cả.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi chuyện lớn như vậy.”
Ra khỏi nhà hàng, Diệp Thanh My có chút cảm kích nói với Lâm Vũ, tiếp đó đưa bàn tay trắng nõn và mảnh mai về phía anh.
“Không… không có gì.”
Nhìn đôi mắt sáng lắp lánh của Diệp Thanh My, Lâm Vũ lại căng thẳng, cúi đầu bắt tay với cô.
“Có đói bụng không? Nếu đói bụng, tôi cùng anh đi ăn cơm trước, sau đó anh dẫn tôi đi tìm Lâm Vũ, được không?”
Diệp Thanh My nhìn Lâm Vũ chờ đợi.
“Lâm Vũ… Lâm Vũ anh ta…”
Lâm Vũ miệng mở to không biết phải giải thích với cô thế nào, nếu như nói bản thân đã chết rồi nhưng bản thân không phải đang đứng trước mặt cô ấy sao, nếu như nói chưa chết nhưng thân thể đã bị thiêu rụi rồi…
“Lâm Vũ sao ư?”
Diệp Thanh My không khỏi lo lắng: “Óm rồi à?”
Tôi dẫn cô đến nhà Lâm Vũ, đến đó cô sẽ biết thôi.”
Lâm Vũ do dự một lát vẫn là không nói ra được, trước tiên đưa cô đi đến một quán bánh bao nhỏ.
“Ai ya, Giang Vinh à, hôm nay có thời gian qua đây ư, không phải là con đi đại học làm giảng viên rồi ư”
Tần Tú Lam nhìn thấy Lâm Vũ vô cùng vui mừng, sau đó †ò mò nhìn Diệp Thanh My hỏi: “Cô nương này là ai vậy?”
Thẻ mẹ nuôi, đây là đàn chị của Lâm Vũ.”
Lâm Vũ nhanh chóng giới thiệu: “Đàn chị, đây là mẹ ruột của Lâm Vũ, cô Tần.”
“Cô Tần, cháu chào cô.”
Diệp Thanh My giọng ngọt ngào nói với Tần Tú Lam một câu: “Cháu là đàn chị của Lâm Vũ, Diệp Thanh My.”
“Cháu… cháu chính là Thanh My?”
Tần Tú Lam kinh ngạc, sau đó hai mắt đỏ lên, nhìn Diệp Thanh My nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, cháu so với trong ảnh đẹp hơn rất nhiều, cô nhát thời không nhận ra.”
“Ảnh chụp?”
Diệp Thanh My khó hiểu: “Ảnh chụp cháu?”
“Ừ, tên nhóc tiểu Vũ để lại.”
Tần Tú Lam mắt ngắn lệ, bà vội vàng lấy từ trong ngăn kéo bàn tính tiền ra một tập ảnh, lật lên một tắm ảnh chỉ cho Diệp Thanh My: “Đây, không phải là ảnh cháu chụp với tiểu Vũ ư.”
Diệp Thanh My vội vàng đi tới, nhìn thấy ảnh của cô và Lâm Vũ, bọn họ chụp ảnh cùng nhau khi Lâm Vũ tham gia câu lạc bộ.
Trong ảnh cô đứng hai chân khép nép, thẳng lưng, cười tươi như hoa. Lâm Vũ đứng bên trái cô hai tay chấp sau lưng, anh mặc một chiếc sơ mi trắng, đẹp trai tỏa nắng, cười có chút ngốc.
Thời gian như ngừng lại, từ đó về sau có thể cô không còn cơ hội chụp ảnh chung với Lâm Vũ nữa rồi.
Diệp Thanh My dùng ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, trong lòng cô không khỏi có chút cảm khái, thời gian trôi qua thật nhanh, có những hồi ức sẽ không bao giờ quay lại được.
“Không sợ cháu cười chê, tên nhóc ngốc nghéch tiểu Vũ lúc đó có nói với cô nhát định sẽ cưới cháu về làm vợ.”
Khi Tần Tú Lam nói xong, hai dòng nước mắt trong veo đã lặng lẽ chảy dài trên má bà, nụ cười mang chút chua xót.
Diệp Thanh My mặt đỏ bừng vì lời nói của bà, tim đập thình thịch, cô ngắng đầu lên thì nhìn thấy nước mắt trên mặt Tần Tú Lam, vội vàng hỏi: “Cô à, cô sao vậy?”
“Không có gì.”
Tần Tú Lam nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau đi giọt nước mắt: “Thực sự xin lỗi, bác hơi thất lễ.”
“Cô… Lâm Vũ… Cậu ấy đâu?”
Diệp Thanh Miễểu thông minh băng giá, nhớ tới dáng vẻ của “Hà Giang Vinh” khi ở lầu Các Mộ, lúc này nhìn thấy phản ứng của Tần Tú Lam, trong lòng lập tức dấy lên một dự cảm xấu.
Tần Tú Lam ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Lâm Vũ, hoang mang hỏi: “Gia Vinh không nói cho cháu à?”
“Cô, Lâm Vũ làm sao vậy ạ?”
Diệp Thanh My trong lòng vô cùng bối rối, nắm lấy cánh tay của Tần Tú Lam, mắt đã hiện ra một tầng nước mắt, tựa hồ đã mong đợi điều gì.
“Thanh My, cháu đừng quá kích động.”
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thanh My kịch liệt như vậy, Tần Tú Lam không khỏi có chút kinh ngạc, nhanh chóng an ủi cô.
“Lâm Vũ chết rồi, chết năm ngoái.” Lâm Vũ không nhịn được nữa chủ động nói ra, trong lòng như có một tảng đá đè nặng, bức bối khó chịu.
Thân thể Diệp Thanh My đột nhiên run lên, vẻ mặt đờ đẫn, nước mắt chảy dài trên má, cô buông tay Tần Tú Lam, chậm rãi lùi lại một bước, hai chân mềm nhữn, ngồi xuống ghế đầu sau lưng.
Sau đó, ngay sau đó một cảm giác đau khổ khổng lồ nuốt chứng lấy cô, nước mắt cô trào ra như thác lũ, cô che mặt khóc trong tuyệt vọng giống như một đứa trẻ bị mắt đi món đồ chơi yêu quý nhát.
“Ai ya, cô gái, đừng khóc, cháu khóc tim cô cũng nhói đau theo.”
Nước mắt Tần Tú Lam cũng không kìm được mà rơi, bà nhanh chóng lấy khăn tay lau ước mắt an ủi Diệp Thanh My.
Nữa tiếng sau, Diệp Thanh My mới bình tĩnh lại, dưới yêu cầu mạnh mẽ của cô, Lâm Vũ dẫn cô đi đến phần mộ của anh.
Bản thân tự dọn mộ cho mình, cảm giác này cũng thật kỳ quái, Lâm Vũ giục Diệp Thanh My nhanh chóng rời đi, ai biết được Diệp Thanh My không hè có ý tứ muốn rời đi, cô ngơ ngác ngồi trước bia mộ.
Một lúc sau, điện thoại trong túi của Diệp Thanh My đột nhiên vang lên, Lâm Vũ giúp cô lấy túi, nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô.
“Anh giúp tôi nghe đi.” Diệp Thanh My có chút mất hứng Xua xua tay nói.
Lâm Vũ giúp cô nghe điện thoại, để cô cũng có thể nghe thấy anh cố ý mở loa ngoài, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của người phụ nữ lớn tuổi: “Ai ya, Thanh My, con mau về đi, nhà con bị kẻ xấu xông vào rồi, đồ đạc bị ném ra ngoài hét rồi, bọn chúng vẫn chưa chịu đi nữa, chúng tôi nói sẽ báo cảnh sát bọn chúng cũng không sợ, có thể là máy tên thần kinh, con mau về xem xem thế nào.