Chương : Đấu Y Rằm!
Cái ấm trà bằng bùn đỏ của ông chủ cửa hàng đồ cỗ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ông ta cúp điện thoại, không quan tâm với chuyện của Lão Đại và Lão Tam nữa mà vội vàng vào phòng thu dọn gia sản của mình.
Đến cả Lão Đại cũng bị bắt rồi, Lão Tam thì bị truy nã, như vậy chắc chắn ông ta cũng không chạy thoát.
Ông chủ cửa hàng đang hồi hận đến mức thậm chí muốn tự tử cho xong. Không phải chỉ là một tên nhóc ranh vắt mũi chưa sạch thôi ư, sao có thể có tài cán như thế cơ chứ?
Thiên hạ mà ba anh em bọn họ gây dựng suốt mười mấy năm nay, lại bị tên nhóc ranh này làm tan tành mây khói trong vòng chưa tới nửa buổi chiều.
“Giơ tay lên!”
Ông ta còn chưa kịp thu dọn xong thì đã có tiếng hô lớn từ ngoài cửa truyền tới. Quay đầu lại nhìn, cảnh sát đã đứng đầu trước của rồi.
Ông chủ cửa hàng đồ cổ thở dốc một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đổ ra như mưa.
Sau khi đón Lâm Vũ ra khỏi phân cục cảnh sát, Vệ Công Huân liên tục xin lỗi anh, nói là do ông ta thất trách nên mới để cấp dưới làm bậy, từ hôm nay trở đi nhất định anh ta sẽ điều tra rõ ràng lực lượng cảnh sát thành phố Thanh Hải, quét sạch một phen.
Có thế nào Lâm Vũ cũng không ngờ lần anh vô tình gặp được một người mà lại khiến cả lực lượng cảnh sát ở thành phố Thanh Hải rung chuyển.
Vợ của Vệ Công Huân là Trịnh Vân Hà trông rất hiền lành, bà ấy khiến người ta cảm nhận được phong thái của một khuê tú trong gia đình giàu có, vừa nhìn là biết Trịnh Vân Hà là mẫu phụ nữ vợ hiền mẹ tốt điển hình, đối xử với người ngoài cũng rất ôn hòa nhiệt tình.
Sau khi xem mạch cho bà ấy, Lâm Vũ dùng ngân châm mà Vệ Công Huân đã chuẩn bị sẵn châm lên người Trịnh Vân Hà.
Nủa tiếng sau, sau khi châm cứu xong xuôi, Trịnh Vân Hà khẽ xoay eo một chút, cả người khỏe khoắn hẳn lên. Bà lập tức thán phục nói: “Eo của tôi không đau nữa rồi!”
“Châm cứu thêm vài lần nữa là khỏi hẳn rồi.” Lâm Vũ mỉm cười nói.
“Chàng trai, thật sự cảm ơn cậu. Cậu còn trẻ mà đã có y thuật giỏi thế này, quả thực tuổi trẻ tài cao. Lần trước cậu chữa bệnh cho bố tôi, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn cậu.” Trịnh Vân Hà kéo tay Lâm Vũ, vui mừng tới nỗi cười không ngậm miệng lại được: “Phải rồi, cậu đã để ý tới người nào chưa?”
“Chàng trai, không phải tôi khoe khoang đâu. Con gái tôi xấp xỉ tuổi cậu, ngoại hình và phong thái đều ổn cả, những chàng trai theo đuổi con bé ai nấy xếp hàng dài đấy. Nếu cậu đồng ý, để tôi giới thiệu cho hai người làm quen.”
Còn chưa đợi Lâm Vũ kịp nói, Trịnh Vân Hà đã vội vàng giới thiệu con gái mình cho anh. Cũng đâu còn cách nào khác, cô rất vừa ý với Lâm Vũ. Trước đây chỉ là nghe nói, bây giờ tận mắt gặp được Lâm Vũ mới nhận ra quả thực so với những người trẻ tuổi khác thì anh trưởng thành tỉ mỉ, khiêm tốn hơn nhiều.
Ánh mắt cô nhìn Lâm Vũ giống hệt ánh mắt mẹ vợ nhìn con rẻ, càng nhìn càng thấy hợp mắt.
“Phu nhân à, tôi, tôi đã kết…”
“Ôi chao, thôi được rồi. Thật là, Hà lão đệ đến xem bệnh cho em, em nói mấy chuyện này làm gì!”
Còn chưa đợi Lâm Vũ nói xong, Vệ Công Huân đã không nhịn được trách Trịnh Vân Hà.
“Nhưng mà Hà lão đệ này, con gái tôi quả thực là người cần ngoại hình có ngoại hình, cần tài năng có tài năng, rất xứng đôi với cậu. Cậu thật sự nên suy nghĩ một chút đấy.
Vệ Công Huân đột nhiên chuyển đề tài, lại quay sang nhìn Lâm Vũ rồi híp mắt cười nói, chẳng khác nào một tên cáo già.
“Không, không cần đâu. Chúng ta đang làm gì nhỉ, à bệnh của Trịnh phu nhân phải kết hợp uống thuốc để điều chỉnh lại. Nếu cục trưởng Vệ có thời gian thì cùng tôi tới tiệm thuốc mua mấy loại thuốc đi.”
Sắc mặt Lâm Vũ không khỏi có chút đỏ bừng lên, có chút sốt ruột không ngồi ở đây nỗi nữa.
Vệ Công Huân liền lái xe đưa Lâm Vũ đi mua thuốc. Trên xe, điện thoại di động của Lâm Vũ đột nhiên rung lên. Là Vệ Công Huân gửi tin nhắn cho anh, nội dung là một số điện thoại.
“Đây là cách thức liên lạc của con gái tôi, mấy thanh niên như các cậu có thời gian thì gặp mặt giao lưu nhé.” Vệ Công Huân cười nói.
Lâm Vũ có chút bất đắc dĩ mỉm cười, cảm giác như thể anh đang phải chịu thiệt thòi vậy. Giang Nhan là vợ của Hà Gia Vinh, rõ ràng anh còn độc thân mà lại bị gắn mác người đã có vợ. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo anh mượn thân phận của người ta để sống lại chứ.
“Hà lão đệ nhìn kìa, ở đây có một Tế Thế Đường!” Vệ Công Huân có chút kinh ngạc hô lên.
Phía trước là một hiệu thuốc mới mở cửa, trước cửa có cổng vòm từ hoa, hai con sư tử trang trí một màu đỏ một màu trắng đang vui vẻ nhảy múa theo chiêng trống, xung quanh có rất nhiều người vây xem.
“Tế Thế Đường cũng mở chỉ nhánh ở Thanh Hải rồi. Thuốc của bọn họ rất tốt, chúng ta tới chỗ bọn họ mua thuốc đi.” Lâm Vũ nói.
“Được.” Vệ Công Huân bất giác có chút khâm phục sự rộng lượng của Lâm Vũ. Lần trước Lâm Vũ và Tống Chinh xảy ra mâu thuẫn, không ngờ bây giờ Lâm Vũ lại rộng lượng tới Tế Thế Đường bốc thuốc.
Đây là chi nhánh đầu tiên của Tế Thế Đường ở Thanh Hải, cũng là nơi đại diện cho Tế Thế Đường ở Thanh Hải. Vì vậy từ vị trí, quy mô đến trang trí đều được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Ông nội của Tống Chinh, Tống Minh Huy là ông chủ hiện tại của Tế Thế Đường. Ông ta đang đích thân ra mặt chủ trì buỏi khai trương, đứng bên cạnh ông ta là một đám con cháu của Tế Thế Đường.
Tống Chính là cháu đích tôn của Tống gia, tất nhiên anh ta cũng ở đây.
“Hà Gia Vinh?”
Nhìn thấy Lâm Vũ tới Tống Chinh có chút bất ngờ.
“Tôi tới bốc thuốc, sao thế, không hoan nghênh ư?” Lâm Vũ mỉm cười nói.
“Hoan nghênh.” Tống Chinh lạnh nhạt đáp.
“Tiểu Chinh, vị này là?” Lúc này Tống Minh Huy cũng đi tới.
“À, gia gia, đây là Hà Gia Vinh mà lần trước cháu nói với ông.
Anh ta chính là người chữa khỏi bệnh của Trịnh lão gia.” Tống Chinh liếc Lâm Vũ một cái, vẫn có chút không phục.
Tống Minh huy vừa nghe vậy thì lập tức tập trung tinh thần nói: “Người bạn này, nghe cháu tôi nói y thuật của cậu rất cao siêu, hơn nữa còn có thể thực hiện Vấn Mệnh Châm Pháp. Lão già đây rất ngưỡng mộ cậu, không biết hôm nay cậu có thể thể hiện y thuật của mình để lão già này cũng được mở mang tầm mắt không?”
Lời Tống Minh Huy nói hàm ý thâm sâu. Nghe thì có vẻ ông ta đang khen Lâm Vũ, nhưng thực ra lại đang có ý khiêu khích.
Tế Thế Đường nỗi tiếng nhiều năm, xưa nay bọn họ luôn là cọc tiêu của giới y thuật, chưa từng thua ai. Không ngờ cháu trai mà ông ta tự hào nhất lại bị Lâm Vũ đánh bại, đương nhiên khiến Tông Minh Huy không phục.
Mặc dù ông ta đã già rồi nhưng vẫn có tính háo thắng, đặc biệt là ở phương diện y thuật.
“Tống lão quá khen rồi, tôi chỉ hiểu biết về y thuật một chút mà thôi, nào dám khoe khoang trước mặt lão gia ông chứ.” Lâm Vũ vội từ chối.
Nhưng không ngờ lời nói khiêm tốn của anh trong mắt Tống Minh Huy lại trở thành một kiểu tự cao tự đại.
“Người trẻ tuổi đúng là khí thế mạnh mẽ. Đúng lúc hôm nay có không ít người bệnh tới chẳn bệnh ở tiệm thuốc của chúng tôi, chỉ bằng chúng ta mượn cơ hội này để thảo luận một chút coi như học hỏi lẫn nhau.”
Nói xong Tống Minh Huy liền giơ tay ra làm động tác mời, ra hiệu cho Lâm Vũ bước vào bộ phận chẩn bệnh ở phòng bên cạnh.
“Chuyện này…” Lâm Vũ nhất thời có chút khó xử. Nếu anh thua thì sẽ bị đám người Tống Chinh cười nhạo, nếu anh thắng thì lại khiến Tống lão mắt hết mặt mũi. Dù sao hôm nay cũng là ngày khai trương của người ta.
Nhưng Tống Minh Huy tỏ ra kiên quyết thế này, như thể không cho phép anh từ chối vậy.
“Hà lão đệ, cậu cứ thể hiện cho bọn họ xem một phen.” Vệ Công Huân khuyên Lâm Vũ, dường như ông ta cũng rất mong đợi.
Ông ta đã từng chứng kiến y thuật của Hà Gia Vinh rồi. Hà Gia Vinh là người kiệt xuất trong số những người trẻ tuổi, cháu trai của Tông lão gia tử Tế Thế Đường là cự phách được công nhận trong giới y thuật. Hai người này thi đấu y thuật, đương nhiên là một màn hay!
Mọi người xung quanh nghe thấy Tống lão muốn tỷ thí y thuật với một hậu bối trẻ tuổi thì cũng không khỏi trông chờ. Đương nhiên là trong lòng bọn họ chắc chắn Tống lão sẽ thắng.
“Sao thế, Hà Gia Vinh, anh sợ rồi sao? Ông nội tôi tỷ thí với anh đúng là bắt nạt anh rồi. Thế này đi, tôi thay ông nội tỷ thí với anh. Nếu anh không dám tiếp tục ứng chiến chứng tỏ anh là lang băm chỉ biết giả thần giả quỷ. Sau này mời anh rời khỏi giới y thuật, đừng tiếp tục hại người!” Tống Chinh đột nhiên đứng ra hùng hỗ dọa người nói.
Lần trước sau khi thua trong tay Lâm Vũ, anh ta luôn kiềm chế cơn giận đến tận bây giờ. Tống Chinh rất muốn lợi dụng cơ hội lần này để xoay chuyển tình thế.
Tống Minh Huy cũng không ngăn cản anh ta, ngầm thừa nhận ông ta tin rằng Tống Chinh sẽ thắng. Lần trước nghe cháu trai kể lại quá trình Lâm Vũ chữa bệnh cho Trịnh lão, ông ta cảm thấy Lâm Vũ giống như một kẻ xấu hon.
“Được, vậy tôi sẽ cùng anh thảo luận một chút.” Bị Tống Chinh khiêu khích, Lâm Vũ liền đồng ý.
Phải thi đấu với Tống lão thì Lâm Vũ còn có chút lo lắng, nhưng thi đấu với loại người kiêu ngạo tự đại như Tống Chinh thì Lâm Vũ cảm thấy không cần phải chừa mặt mũi lại cho anh ta làm gì. Nếu anh ta đã muốn thi đấu với anh thì cứ để anh ta thi đầu thôi!
Nghe được có trò hay để xem, mọi người trong tiệm thuốc chẳng để ý tới chuyện mua thuốc nữa, ào ào tập trung tới nơi chân bệnh.
Vì không gian trong phòng chẩn bệnh có giới hạn nên rất nhiều người chỉ có thể chen chúc ở bên ngoài, rướn cổ nhìn vào.
Tống Chinh và Lâm Vũ ngồi xuống hai bàn chẩn bệnh khác nhau sau đó bắt đầu chẩn bệnh cho người bệnh.
Người bệnh đầu tiên là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Sau khi ngồi xuống người này không nói gì cả mà há miệng chỉ vào cổ họng của mình, chỉ có thể phát ra tiếng a a.
Lâm Vũ chỉ cần liếc mắt nhìn đã lập tức cúi đầu viết đơn thuốc.
Tống Chinh còn đang bắt mạch cho người bệnh liền cau mày lạnh lùng nói: “Còn chưa xem mạch đã chẳn được bệnh rồi ư, anh coi mình là thần tiên chắc?”
“Chút bệnh này mà cũng phải bắt mạch, anh bị ngốc đấy à?”
Lâm Vũ từ tốn đáp.
Mọi người xung quanh đều bật cười.
“Anh!” Tống Chinh trừng mắt nhìn Lâm Vũ: “Vậy anh nói xem anh ta bị bệnh gì, nên dùng phương thuốc gì?”
“Trong cổ họng có vết loét, không nói được, vùng yết hầu bị sưng đỏ vỡ ra thành dịch, hẳn là do trước đây bị bỏng hoặc bị dị vật đâm trúng bị thương gây ra.” Lâm Vũ lạnh nhạt nói.
Nghe xong người bệnh kia lập tức rút cánh tay đang được Tống Chinh bắt mạch ra, vừa kêu a a gật đầu vừa không ngừng giơ ngón tay cái với Lâm Vũ.
Sắc mặt Tống Chinh tái nhợt hẳn đi, không sai, Lâm Vũ nói rất đúng.
Ban đầu anh ta cũng nhận ra rồi, nhưng lại cho rằng đây là chứng nóng rát cỗ họng cho nên để chắc chắn anh ta vẫn bắt mạch. Dù sao hai chứng bệnh này khá giống nhau, dễ chẩn đoán nhầm.
Không ngờ khả năng quan sát của Lâm Vũ lại sắc bén đến vậy, không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn qua là có thể phân biệt được bệnh trạng.
Tống Chinh không dám sơ suất, vội ghi một đơn thuốc dùng Mọi người xung quanh đều bật cười.
“Anh!” Tống Chinh trừng mắt nhìn Lâm Vũ: “Vậy anh nói xem anh ta bị bệnh gì, nên dùng phương thuốc gì?”
“Trong cổ họng có vết loét, không nói được, vùng yết hầu bị sưng đỏ vỡ ra thành dịch, hẳn là do trước đây bị bỏng hoặc bị dị vật đâm trúng bị thương gây ra.” Lâm Vũ lạnh nhạt nói.
Nghe xong người bệnh kia lập tức rút cánh tay đang được Tống Chinh bắt mạch ra, vừa kêu a a gật đầu vừa không ngừng giơ ngón tay cái với Lâm Vũ.
Sắc mặt Tống Chinh tái nhợt hẳn đi, không sai, Lâm Vũ nói rất đúng.
Ban đầu anh ta cũng nhận ra rồi, nhưng lại cho rằng đây là chứng nóng rát cỗ họng cho nên để chắc chắn anh ta vẫn bắt mạch. Dù sao hai chứng bệnh này khá giống nhau, dễ chẳn đoán nhằm.
Không ngờ khả năng quan sát của Lâm Vũ lại sắc bén đến vậy, không cần bắt mạch, chỉ cần nhìn qua là có thể phân biệt được bệnh trạng.
Tống Chinh không dám sơ suất, vội ghi một đơn thuốc dùng cành quế và thược dược là đủ rồi, tại sao anh lại thêm đại hoàng. Liều thuốc nặng nề thế này, sẽ làm chết người đấy có biết không hả?”
Lời Tống Chinh nói có chút phóng đại. Mặc dù quả thực đại hoàng dùng lâu sẽ làm tổn thương tỳ khí, hơn nữa còn có thể gây buồn nôn, nôn mửa, choáng váng nhưng không đến nỗi Á mất mạng.
Nhưng khó khăn lắm mới bắt lỗi được Lâm Vũ, đương nhiên Tống Chinh phải nói hậu quả nghiêm trọng một chút, những lời anh ta nói cũng không hẳn là không có đạo lý.
Đối với người bình thường thì Lâm Vũ thêm vị thuốc này cũng không có vấn đề gì, nhưng người bệnh này lại đang bị tổn thương tì khí, bây giờ dùng thêm đại hoàng đúng là sẽ đè nặng lên tì khí dễ gây ra các biến chứng khác.
Nghe vậy, mọi người đang tập trung xung quanh phòng chẩn bệnh lập tức xôn xao, đặc biệt là khi bọn họ nghe nói dùng đại hoàng có thể gây chết người thì bắt đầu chỉ trích.
“Quá vô trách nhiệm rồi!”
“Làm bác sĩ kiểu gì thế, bốc sai một vị thuốc là hại chết người đấy có biết không hả?”
“Chút kiến thức đó mà cũng không có, còn xem bệnh cái rắm à Tống Chinh thấy mình châm ngòi lửa giận thành công thì không khỏi đắc ý nhìn Lâm Vũ, thầm nghĩ cho anh đắc ý này, không ngờ cũng có ngày ngã ngựa phải không.