Chương :
“Con…”
Diệp Thượng Kiệt bị dợ sợ tới mức nhanh chóng lùi lại một bước, dù sao đây cũng không phải là Danh Đô, không dám quá suồng sã, nếu bị bắt vì tội quấy rối rất khó giải quyết.
Mắt nhìn thấy Diệp Thanh My đi xa, Diệp Thương Kiệt hung hăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, vẻ mặt chán ghét nói: “Cái thứ gì vậy, cho ông mặt mũi rồi, thật giếng con mẹ quỷ ma đã chết của ông, một thứ rác rưởi.”
“Diệp tổng, néu cô ấy không giúp, chuyện này sẽ rất khó khăn. Người tên Hà Gia vinh dường như không dễ dàng xem bệnh đâu.” Lão Mãn bắt lực nói.
“Tôi không tin không có cô ta thì tôi không thể làm gì được.”
Diệp Thượng Kiệt căm hận nói. “Không xem bệnh? Lấy tiền của tôi đến mời hắn ta xem bệnh! Trên đời này còn có người không ham tiền sao?”
Sau khi Diệp Thanh My ra khỏi tiểu khu, trái tim cô như bị bông gòn thắt lại, vô cùng ngột ngạt, những ký ức đau buồn trong quá khứ lại hiện về, đau thấu tim gan.
Nếu không phải bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, mẹ sẽ không chết nhanh như vậy.
Ước mơ lớn nhất của mẹ trong cuộc đời này là được nhìn thấy cô mặc váy cưới, bây giờ, điều đó không bao giờ thành hiện thực.
Phần đời còn lại của cô đã định sẵn sẽ không bao giờ: được đồng hành cùng mẹ.
Mối hận thù giữa cô và nhà họ Diệp, không đội trời chung.
“Sao vậy, sao mặt mày bí xị thế?”
Sau khi Diệp Thanh My gặp Lâm Vũ, Lâm Vũ nhìn thấy sự khác thường trên mặt cô, không khỏi quan tâm hỏi.
“Không sao, tôi gặp phải hai người bệnh thần kinh.” Diệp Thanh My nhẹ nhàng lắc đầu.
“Này, thật trùng hợp, sáng nay tôi cũng gặp phải hai người thần kinh. Tôi tức giận đến nỗi làm quần áo và giày dép đều dơ hết rồi.” Lâm Vũ tức giận nói.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra lúc sáng, anh vẫn còn tức giận nhưng Nhan Nhan đã mua cho anh quần áo và giày dép mới rồi.
“Thầy Hà, tôi muốn hỏi một chút, cậu trị bệnh… là vì người khác trả tiền à?”
Diệp Thanh My do dự một chút, cắn môi hỏi.
“Nói thế nào nhỉ, có người không trả tiền thì tôi vẫn trị, có người cho thêm tiền, tôi cũng không trị.”
Lâm Vũ nhướng mày nghĩ một chút. “Sao vậy, sao cô lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Nhà của chúng ta… không… Diệp gia bên kia phái người tới rồi.”
Diệp Thanh My đầy kính xuống, có chút khó nói, cảm thấy nếu bản thân nhờ Lâm Vũ không trị bệnh cho Hà gia xem ra không tốt lắm, đây cũng không phải chặn đường tài lộc của người khác mà.
Nếu cô biết rằng ông chủ lớn đằng sau loại kem dưỡng da trắng như tuyết mà cô đang sử dụng gần đây là Lâm Vũ, cô sẽ không nghĩ như vậy.
“Cô Diệp, cô có chuyện gì đều có thể trực tiếp nói cho tôi biết, bất kể cô cần tôi làm gì, tôi đều sẽ không từ chối!”
Lâm Vũ thấy cô gặp phải chuyện khó khăn gì đó, liền long trọng thề nguyện với cô.
Dường như cảm thấy điều này không thích hợp với thân phận của Hà Gia Vinh anh vội vàng nói thêm một câu: “Không vì chuyện gì khác, chỉ vì giao tình giữa tôi và Lâm Vũ.
Diệp Thanh My nghe nói như vậy, cô đã kể toàn bộ câu chuyện cho Lâm Vũ nghe, cô cũng không nói với Lâm Vũ không nên chữa bệnh cho họ mà chỉ giải thích sự việc.
Lâm Vũ sau khi nghe xong gật đầu nói: “Thực ngại quá, cô Diệp, mặc dù bọn họ có thể coi là người nhà của cô, nhưng loại người này, tôi không muốn chữa bệnh cho họ, mong cô thứ lỗi.”
Diệp Thanh My cảm thấy ấm áp khi nghe thấy điều này.
Rõ ràng là Lâm Vũ giúp cô, lại còn cầu xin cô tha thứ, rất rõ ràng, Lâm Vũ sợ cô cảm thấy nợ anh, nên mới có ý nói ra những lời này.
Lông mi của cô run lên một chút, đôi mắt sáng và trong veo nhìn chằm chằm “Hà Gia Vinh”, tự nhiên một cảm giác lạ khiến cô cảm thấy anh có chút quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy đàn em khóa dưới tốt bụng ấm áp của mình, Lâm Vũ.
Thật ra, cô đã sớm có loại cảm giác kì lạ này, cô cảm thầy “Hà Gia Vinh” rất giống với Lâm Vũ, giọng điệu nói chuyện, biểu cảm thần thái và động tác, hầu như vừa đúc ra từ một khuôn.
Nếu không phải khuôn mặt bọn họ khác nhau, cô sẽ nhầm tưởng rằng “Hà Gia Vinh” là Lâm Vũ.
Sau khi quét sạch lăng mộ, hai người cũng không vội vàng quay lại, bắt đầu tản bộ ở ven đường, Diệp Thanh My luôn cúi đầu, tựa hồ nghĩ đến ký ức đau buồn nào đó, vẻ mặt đặc biệt bi thương.
“Cô Diệp, có chuyện gì có thể cho tôi biết nhé.” Lâm Vũ chủ động nói một câu, có chuyện thì nói ra, so với buồn bực trong lòng thì tốt hơn nhiều.
“Không có chuyện gì, tôi chỉ nhớ mẹ tôi một chút thôi.”
Diệp Thanh Phàm cười khổ một cái, “Tôi vẫn luôn có ý nghĩ ngây thơ, nếu hồi đó nhà họ Diệp đến xin lỗi mẹ tôi, nỗi u ám trong lòng bà ấy có phải sẽ thuyên giản đôi chút không? Bà sẽ không bị bệnh nhanh như vậy, bà ấy sẽ có thể sống lâu hơn…”
Ngay khi vừa nói ra, mắt cô đỏ bừng, đáng tiếc cuộc sống không có nếu như.
Nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh của Diệp Thanh My, Lâm Vũ không thể nói là cô đã đau khổ như thế nào, cảm thấy mắt đi bố mẹ như khóm lục bình trên sông, không còn nơi nào để đi.
“Chỉ xin lỗi là chưa đủ, tôi nghĩ bố và ông nội của cô ít nhất phải đến linh cữu của mẹ cô và dập đầu ba lần tạ lỗi, để an ủi linh hồn của dì trên trời.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu nói.