“Anh Hà… anh như vậy là muốn mạng của tôi.”
Diệp Thượng Kiệt lại khóc, thầy Lâm Vũ không để ý đến mình, hắn biết mình không thể giấu chuyện này nên vội vàng chạy sang một bên gọi điện thoại cho anh cả.
“Cậu ta thật sự nói như vậy?” Nghe xong lời của Diệp Thượng Kiệt vẻ mặt của Diệp Thượng Trung vô cùng kinh ngạc, sau đó ông ta đập tay vào bệ cửa sổ bên cạnh, sắc mặt u ám, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng. Hà Gia Vinh chính là muốn xé danh dự của Diệp gia.
“Cút ngay! Tôi có chết cũng không quỳ lại bà ta.”
Diệp Thụ Quang rất tức giận khi biết được yêu cầu của Lâm Vũ, cầm lấy cốc nước bên cạnh giường ném ra ngoài, đập vào tường, sau đó ông ta liền thở gáp.
“Nhanh, mặt nạ dưỡng khí, mặt nạ dưỡng khí!”
Diệp Thượng Trung vội vàng đi tới lấy mặt nạ dưỡng khí đặt lên trên miệng Diệp Thụ Quang, hơi thở của Diệp Thụ Quang từ từ ổn định lại, vét ửng hồng trên mặt cũng bót đi.
“Không phải chỉ là cái đầu sao? Anh liền đến quỳ lạy cô ta, có thể thế nào, dù sao thì cũng là con ả đàn bà đã chết.”
Mẹ của Diệp Thượng Trung vội vàng thuyết phục ông lão.
“Đúng vậy, ba, mạng mới là quan trọng, muốn chúng ta quỳ, thì chúng ta quỳ, giữ mạng rồi nói, ba yên tâm, đợi sau khi ba hồi phục, con nhất định khiến cho tên họ Hà đó gặp Diêm Vương.” Diệp Thượng Trung nghiền răng nói.
Diệp Thụ Quang thở hồn hển, mắt nhìn chằm chằm trần nhà trước mặt, một lúc sau mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, coi như là ngầm đồng ý.
Rốt cuộc, trên thế giới này, có thể không thỏa hiệp với cái chết, có được bao người.
Sau khi Diệp Thụ Quang đồng ý, Lâm Vũ cũng đồng ý điều trị cho ông ta.
Bởi vì linh vị của mẹ Diệp Thanh My ở Thanh Hải, Lâm Vũ đã yêu cầu họ đưa Diệp Thụ Quang đến Thanh Hải.
“Bác sĩ Hà, tình trạng hiện tại của bố tôi rất nghiêm trọng, ông ấy không thể rời khỏi giường.” Diệp Thượng Kiệt bất lực nói.
“Chuyện này dễ xử lý. Tôi đã hỏi Lão Tống về tình trạng của bố anh. Tôi sẽ cho anh vài viên thuốc, cho ông ấy uống hai ngày, đảm bảo ông ấy có thể đứng dậy.”
Lâm Vũ đã đóng gói một số viên thuốc làm cho Smith lần trước và đưa chúng cho Diệp Thượng Kiệt.
Trên thực tế, bệnh của bố Diệp Thượng Kiệt cũng giống như bệnh của Smith. Bệnh xơ cứng teo cơ một bên, thường được gọi là hội chứng lạnh dần, nhưng bệnh của bố Diệp Thượng Kiệt nhẹ hơn Smith rất nhiều và nguyên nhân cũng khác nên chỉ cần dùng Lục Hợp Thần Châm, châm cứu rồi cứ kiên trì uống thuốc là khỏi.
Diệp Thượng Kiệt lấy thuốc rồi nhanh chóng trở về Danh Đô, theo như lời của Lâm Vũ, anh đã cho bố mình uống thuốc hai ngày, đến ngày thứ ba, Diệp Thụ Quang đã có thể bước xuống đất.
Buổi chiều, đoàn người đặt vé máy bay, tức tốc đi Thanh Hải.
Tại sân bay quốc tế Thanh Hải, hai bóng người, một cao, một lùn đứng bên cạnh sảnh chờ đó là Lâm Vũ và Diệp Thanh My.
Lúc này, Diệp Thanh My đang mặc đồ đen, trên tay cầm bình đựng tro cốt của mẹ, trong bình có khảm hình mẹ cô.
Trong bức ảnh, là khuôn mặt trang nghiêm, thanh nhã của mẹ cô, ai cũng nói rằng bà ấy khi còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân, nhưng một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có thể bị nhà họ Diệp tùy ý bỏ rơi, cho thấy nhà họ Diệp vô tình vô nghĩa đến mức nào.
Hóc mắt Diệp Thanh My hơi đỏ, trong mắt long lanh nước mắt, có chút không dám tin lát nữa đây người nhà họ Diệp sẽ đến bái lạy tạ lỗi, đây là ước nguyện ấp ủ hơn mười năm nay mà mẹ con cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Một tiếng gầm rú cực lớn vang lên, chiếc máy bay chuyên dụng của Diệp gia từ từ đáp xuống đắt, trượt máy vòng thì dùng lại ở phía xa.
“Kêu tôi lạy con ả lăng loàn đó, không được!”
Sau khi Cao Tử San xuống máy bay, mới biết rằng Diệp Thượng Trung đã mang cô đến để lạy mẹ của Diệp Thanh My. Năm đó, cô đã không từ thủ đoạn để hạ bệ mẹ của Diệp Thanh My. Một người bại trận mà muốn cô quỳ lạy tạ lỗi, nằm mơ!
“Đừng nói là em, cả anh và bố đều phải lạy cô ta.”
Diệp Thương Trung kéo cô ra phía sau, nhỏ giọng lầm bắm.
“Ông định lại con ả đó? Vậy thì Diệp gia các anh đúng là khiến người ta cười rụng răng.” Cao Tử San quấn khăn choàng lông chồn, trợn mắt.
Tôi không quan tâm, nếu một hồi em không quỳ, chúng ta sẽ ly hôn!” Diệp Thương Trung không nói nhảm với cô, tàn nhẫn vứt một câu rồi đi.
Nhìn những người ức hiếp mình cùng mẹ ngày trước cách mình càng ngày càng gần, tâm tình Diệp Thanh My không khỏi có chút hưng phán, thân thể khẽ run lên.
“Đừng lo, tôi ở bên cạnh cô.”
Lâm Vũ nhìn thấy Diệp Thanh My căng thẳng liền nhanh chóng nhẹ nhàng an ủi, tâm tình Diệp Thanh My dịu đi rất nhiều, cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Được đấy, nha đầu nhỏ năm nào đã lớn rồi, có phúc khí.”
Diệp Thụ Quang chống gậy, được Diệp Thượng Kiệt dìu tới, sau khi nhìn thấy Diệp Thanh My, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt hán.
“Ông không ngờ tới phải không? Tôi cũng có ngày trưởng thành, cũng có ngày ông già đi, người đang làm, trời đang nhìn. Bây giờ, đã đến lúc các người phải trả nợ rồi.”