Chương :
“Đâu có, đâu có, gặp may mà thôi, mọi người quá khen rôi.” Tuy rằng ngoài miệng Quách Triệu Tông khiêm tốn, nhưng trên mặt đã sướng đến “nở hoa”, điều này quả thật đã khiến lòng hư vinh của ông ta được thỏa mãn cực độ.
Tạ Trường Phong ở bên cạnh cười nhưng có chút khổ sở, dẫu sao Quách Triệu Tông càng vui vẻ, càng bất lợi cho việc kêu gọi đầu tư vào Thanh Hải bọn họ.
Hơn nữa ông ta đã nghe ngóng, Quách Triệu Tông vô cùng hài lòng với mảnh đất và ưu đãi chính sách mà Chính phủ bên Lăng An cung cấp, đã tỏ rõ nghiêng về phía Lăng An.
“Quách tổng, mặt dây chuyền ngọc ngài đeo trên cổ, tôi thấy cũng vô cùng phi phàm, có thể cho tôi xem thử không?” Lâm Vũ nhân lúc Quách Triệu Tông cao hứng, liền nhắc đến khối huyết ngọc, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, anh không nhìn rõ, nếu để anh xem cẩn thận một chút, nhất định anh có thể phát hiện ra điều kỳ lạ trong đó.
“Cái này…” Ai ngờ Quách Triệu Tông lại lộ ra biểu cảm khó xử, dường như không muốn cho Lâm Vũ xem.
“Quách tổng, tôi bảo đảm với ngài, khắp Hoa Hạ, người thật sự hiểu về ngọc huyết chọn không ra được mấy người, còn tôi vừa hay hiểu qua một chút. Nếu ngài không cho tôi xem, sau này có thể hiếm khi gặp được người có thể xem giúp ngài.” Lâm Vũ ăn nói lung tung để khiến ông ta lung lay, Quách Triệu Tông sau khi nghe xong không khỏi do dự.
“Ông xã, anh không thể cho anh ta xem mặt dây chuyền ngọc này, anh quên đại sư đã nói gì rồi sao?” Trần Bội Nghỉ đưa tay kéo cánh tay Quách Triệu Tông.
“Đại sư chỉ nói không cho anh tháo xuống, cũng không nói không thể cho người khác nhìn, gặp được cậu Hà là duyên phận, cho cậu ấy xem một chút cũng không sao.” Quách Triệu Tông hơi chần chừ, dịch cái ghế sang bên cạnh Lâm Vũ, tiếp đó lôi mặt dây chuyền ngọc trong áo đưa cho Lâm Vũ: “Cậu Hà, mặt dây chuyền ngọc này tôi đã đeo bên người mười mấy năm rồi, nhưng vẫn luôn không biết nó là ngọc huyết chất lượng gì, cậu phân biệt thử xem.” Lâm Vũ vội vàng nhận lấy mặt dây chuyền ngọc trong tay ông ta, nhìn phía trên cẩn thận, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi, chỉ thấy trên Quan Âm ngọc huyết lại hiện lên chút huyết quang.
“Quách tổng, mặt dây chuyền ngọc này của ngài, có phải từng thấy máu hay không?” Lâm Vũ chọt ngẳng đầu nhìn về phía Quách Triệu Tông, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Mọi người vừa nghe cũng dồn dập không khỏi kinh ngạc, huyết ngọc này vốn dĩ nhìn cũng có chút khiến người ta sợ hãi, bây giờ vừa nghe nó lại từng nhìn thấy máu tươi, mọi người bất giác thấy ớn lạnh sau lưng.
Sắc mặt của Quách Triệu Tông và Trần Bội Nghi cũng đột nhiên biến đổi, không ngờ Lâm Vũ vừa nhìn liền có thể nhìn ra chuyện này. Phải biết rằng, sau mỗi lần Quách Triệu Tông ngâm mặt dây chuyền ngọc này qua máu, đều sẽ cần thận lau chùi sạch sẽ.
Nếu đã bị Lâm Vũ nhìn thấu rồi, Quách Triệu Tông cũng cảm thấy không cần phải giấu tiếp nữa, gật đầu nói: “Đúng vậy, mỗi tháng tôi đều ngâm nó vào máu tươi một lần, nhưng mọi người đừng hiểu lầm, máu tôi dùng, đều là tự mình cắt đầu ngón tay mà lấy, cho nên chỉ có máu của tôi mới có thể có tác dụng.” Mọi người nghe thấy lời này cảm xúc mới dịu lại một chút, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn là có chút sợ hãi, làm gì có ai dùng máu của mình để ngâm ngọc chứ, nghĩ thôi liền Sợ.
Thật ra so với những người nửa tin nửa ngờ về phong thủy ở trong nước, người Hồng Kông lại cực kỳ tin vào phong thủy, thậm chí đã phát triển thành một kiểu văn hóa thương nghiệp, hầu hết mọi gia đình đều thắp hương cúng thân.
Đặc biệt là một vài người có tiếng tăm trong xã hội, càng có tiền có thế lực, càng tin vào chuyện này. Hơn nữa thủ đoạn thường thiên về cực đoan quá khích, ví dụ nói có rất nhiều nữ minh tinh để có thể nổi tiếng, đã đi Thái Lan mời quy.
Và việc Quách Triệu Tông dùng máu của mình ngâm ngọc, cũng là một trong những cách cực đoan.
“Quách tổng, mặt dây chuyền ngọc này ngài không thể đeo thêm nữa! Buộc phải tiêu hủy sớm!” Lâm Vũ nhìn Quan Âm trong tay một cách cần thận, nhận ra dưới sự bồi dưỡng lâu ngày của máu tươi, trong mặt dây chuyền ngọc đang hiện lên sát khí màu đỏ đậm dày đặc, với điềm báo đại hung, có thể không tới vài ngày, Quách Triệu Tông sẽ gặp phải bắt ngờ cực lớn!
“Tại sao?” Quách Triệu Tông nhíu mày, hỏi theo bản năng.
“Quan Âm uống máu, không thể vãng sinh, nếu ngài tiếp tục đeo nó, sợ rằng không giữ được tính mạng!” Vẻ mặt Lâm Vũ nghiêm nghị, lời nói rất thẳng thắn.
“Mẹ kiếp!” Trần Bội Nghi nghe thấy vậy lập tức nổi giận, đứng lên lạnh lùng nói: “Cái tên nhà quê nhà cậu, hiểu cái khỉ gì?
Cậu có biết mặt dây chuyền ngọc này là chồng tôi thỉnh của ai không? Thầy phong thủy nổi tiếng Hồng Kông, người từng lên Chương trình “Bách gia giảng đường” trong đại lục các cậu, Thái Ứng Lịch đó!”
Cô ta vừa nói ra lời này, mọi người không khỏi xôn xao, cái tên này, bọn họ đều từng nghe qua.
Thái Ứng Lịch không chỉ rất nỏi tiếng ở Hồng Kông, ở đại lục cũng có độ nỏi tiếng cực lớn, từng giảng ở rất nhiều trường đại học.
Người này rất có thành tựu ở phương diện phong thủy, là thầy phong thủy máy vị thương gia giàu có trong top đầu ở Hồng Kông thích dùng, từng có một sự tích truyền kỳ về một câu nói có giá trị năm triệu tệ.
“Tôi cũng từng nghe nói tới danh tiếng của thầy Thái, tôi cũng thừa nhận ông ấy rất tài giỏi, nhưng trong việc này, tôi khuyên ngài nghe lời khuyên của tôi, nếu Quách tổng cứ tiếp tục đeo mặt dây chuyền ngọc này, chắc chắn sẽ có tai họa chết người.” Lâm Vũ nói chắc chắn, cho dù danh tiếng của người này có nồi hơn nữa, anh cũng kiên trì tin tưởng vào cái nhìn của mình.
“Cậu Hà, có thể cậu có chút hiểu biết về đồ cổ, nhưng ở phương diện này lại nhìn sai rồi, đây là miếng ngọc quý.” Quách Triệu Tông đoạt lại miếng ngọc từ trong tay Lâm Vũ, cẩn thật nhét lại vào trong áo, giọng nói cũng bát giác lạnh nhạt đi vài phần, những thiện cảm với Lâm Vũ lập tức cũng mát sạch.
Quả thật, bất cứ ai bị người khác nói lời xúi quầy kiểu này ở trước mặt cũng sẽ không vui vẻ.
Nói thật cho cậu biết, chồng tôi sau khi đeo miếng ngọc này không chỉ không xảy ra tai họa gì, ngược lại vận may còn liên tiếp.” Trần Bội Nghi đan hai tay trước ngực, trong biểu cảm có chút đắc ý.
“Không sai, không giấu mọi người, tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ lúc hơn ba mươi tuổi, hao phí bảy tám năm, trải qua trắc trở nhưng chẳng chuyện nào thành. Nhưng từ mười tám năm trước, sau khi tôi thỉnh thầy Thái miếng ngọc này, từ đó sự nghiệp một bước lên mây, lên như diều gặp gió, mới có gia sản ngày hôm nay.” Quách Triệu Tông hừ lạnh một tiếng, nói với giọng hơi cao ngạo.
Thật ra chuyện này thuộc về bí mật riêng tư của ông ta, chưa bao giờ nói với người khác, nhưng hôm nay nghe Lâm Vũ nghi ngờ thầy Thái, còn nói mình có họa sát thân, ông ta quả thật không nhịn nồi nữa.
Thầy Thái đã giúp ông ta nhiều như vậy, ông ta không cho phép người khác nói xấu thầy Thái!