Chương :
Mấy năm trước anh trai tôi và cô ta hẹn hò, sau đó anh tôi đá cô ta, cô ta lại đòi chết đòi sống, luôn ghi hận trong lòng. Trong cơn tức giận, cô ta gả cho một kẻ bất lực, nhưng cô ta vẫn không bỏ ý định, vẫn nhung nhớ anh trai tôi. Năm ngoái, lúc cô ta đi Lăng An tham dự đại hội giao lưu, còn định quyến rũ anh tôi, kết quả anh tôi từ chối, cô ta bèn xui khiến ông chồng bắt lực biết y thuật kia động tay động chân với anh trai nuôi của tôi, khiến anh ấy hoàn toàn mắt đi năng lực của một người đàn ông!”
Nói đến đây, Nguyễn Linh Linh làm ra vẻ đau lòng muốn chết, ôm mặt oà khóc, nức nở nói: “Tội nghiệp anh trai nuôi của tôi, cứ như vậy mà tuyệt hậu, hạnh phúc cả đời cũng bị bọn họ phá huỷ như vậy.” Cô ta vừa dút lời, những người vây xem không kìm được mà ð lên, họ thật sự không biết bác sĩ Giang còn có quá khứ đen tối như vậy, quả nhiên, người phụ nữ càng xinh đẹp thì quá khứ không thể đưa ra ánh sáng của cô ta càng nhiêu.
Tuy tính tình Giang Nhan lạnh như băng, nhưng thanh danh ở bệnh viện cũng không tệ lắm, trước nay vẫn luôn hết mình với nghề. Người khác muốn cô giúp đỡ, cô cũng dốc lòng giúp đỡ, nên có mấy người vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tôi cảm thấy cô ta nói không giống thật, lừa đảo thì có, lòng dạ bác sĩ Giang Nhan rất tốt.”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bác sĩ Giang không phải loại người đó.”
“Khó nói lắm, biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được.”
“Tôi lại cảm thấy có thể là thật đấy, cô này nói có lý. Năm đá cô ta, cô ta lại đòi chết đòi sống, luôn ghi hận trong lòng. Trong cơn tức giận, cô ta gả cho một kẻ bất lực, nhưng cô ta vẫn không bỏ ý định, vẫn nhung nhớ anh trai tôi. Năm ngoái, lúc cô ta đi Lăng An tham dự đại hội giao lưu, còn định quyến rũ anh tôi, kết quả anh tôi từ chối, cô ta bèn xui khiến ông chồng bắt lực biết y thuật kia động tay động chân với anh trai nuôi của tôi, khiến anh ấy hoàn toàn mắt đi năng lực của một người đàn ông!”
Nói đến đây, Nguyễn Linh Linh làm ra vẻ đau lòng muốn chết, ôm mặt oà khóc, nức nở nói: “Tội nghiệp anh trai nuôi của tôi, cứ như vậy mà tuyệt hậu, hạnh phúc cả đời cũng bị bọn họ phá huỷ như vậy.” Cô ta vừa dút lời, những người vây xem không kìm được mà lên, họ thật sự không biết bác sĩ Giang còn có quá khứ đen tối như vậy, quả nhiên, người phụ nữ càng xinh đẹp thì quá khứ không thể đưa ra ánh sáng của cô ta càng nhiêu.
Tuy tính tình Giang Nhan lạnh như băng, nhưng thanh danh ở bệnh viện cũng không tệ lắm, trước nay vẫn luôn hết mình với nghề. Người khác muốn cô giúp đỡ, cô cũng dốc lòng giúp đỡ, nên có mấy người vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Tôi cảm thấy cô ta nói không giống thật, lừa đảo thì có, lòng dạ bác sĩ Giang Nhan rất tốt.”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bác sĩ Giang không phải loại người đó.”
“Khó nói lắm, biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được.”
“Tôi lại cảm thấy có thể là thật đấy, cô này nói có lý. Năm Nguyễn Linh Linh cắn răng độc ác liếc nhìn Giang Nhan, lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Lý Tuần Dật.
“Không cần đưa, đúng là phương diện kia của anh ta đã không được rồi.” Lúc này Lâm Vũ đột nhiên chậm rãi nói, sau đó lên chắp tay sau lưng đi đến.
“Là đồ khốn nhà anh!”
Nguyễn Linh Linh thấy Lâm Vũ thì vẻ mặt đột ngột thay đổi, nhớ ngày đó Lâm Vũ nhục mạ cô ta ở Hà Kí, cô ta hận đến ngứa răng, không hiểu làm sao Lâm Vũ lại biết phương diện kia có lý do khó nói.
“Sao anh lại ở đây?” Giang Nhan thấy Lâm Vũ thì cũng hơi bất ngờ.
“Vừa đến thôi, thấy cô đang vội, cũng không quấy rầy bọn cô.” Lâm Vũ cười.
“Mọi người nghe thấy không, hắn thừa nhận, đôi cầu nam nữ này thừa nhận họ hại anh trai nuôi của tôi!”
Nguyễn Linh Linh lập tức bắt lấy lời của Lâm Vũ rồi lớn tiếng ồn ào.
Đám người lập tức xôn xao, bàn tán sôi nồi.
“Cô có bị điên không? Hay chỉ số thông minh có khuyết tật?” Lâm Vũ châm chọc nhìn cô ta: “Tôi chỉ nói tôi biết phương diện kia của anh trai nuôi cô không được, cũng chưa nói là tôi làm. Loại chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới như”
anh ta, ai biết là bị gái hàng hoa nào lây bệnh gì cho, rồi tự mình phế đi.”
“Anh nói bậy! Anh tôi không phải người như vậy!”
Nguyễn Linh Linh tức giận nói.
“Anh cô có phải người như vậy không, tạm thời không nói, tôi lại muốn hỏi cô, phương diện kia của anh cô không được, nhưng sao cô biết? Hơn nữa, có vẻ như cô còn kích động hơn anh ta nữa? Hay phương diện kia của anh ta không được, có ảnh hưởng đến cô à?” Lâm Vũ cười thâm thúy đến không ngờ rồi nói: “Anh trai nuôi, em gái nuôi, xưng hô này thật đúng chỗ.” Anh vừa dứt lời, các bác sĩ y tá đang vây quanh lập tức cười vang.
Đúng vậy, cô này hình như còn kích động hơn cả anh trai nuôi của cô ta, anh trai nuôi của cô ta còn chưa tìm đến nhà mà cô ta đã đến trước rồi.
“Anh… anh cái khốn nạn!”
Nguyễn Linh Linh lập tức đỏ bừng mặt, Lâm Vũ không đoán sai, cô ta và Lý Tuấn Dật thực sự có dây dưa, lại còn nghĩ đến việc có thể gả cho anh ta, nên cô ta mới có thù lớn đến vậy với Giang Nhan.
Dù sau khi Lý Tuấn Dật kết hôn, có khi hai người họ cũng sẽ ngầm hẹn hò.
Lần này trở về Lăng An, tất nhiên cô ta không tránh được phải lén gặp Lý Tuấn Dật, nhưng sau đó phát hiện phương diện kia của Lý Tuần Dật không được. Sau khi biết là do Lâm Vũ ban tặng, cô ta lập tức giận tím mặt, muốn xả giận lên người Giang Nhan, hôm nay vừa lúc đến bàn chuyện làm ăn, cô ta cũng tiện đến phá hoại tiền đồ của Giang Nhan.
“Cô đừng ngượng, dù sao cô cũng đi theo nhiều đàn ông đến đây rồi, cũng không thiếu một Lý Tuần Dật.” Lâm Vũ tiếp tục bình thản nói: “Tuy nhiên tôi có chuyện cần phải thanh minh với cô. Lúc trước không phải Lý Tuần Dật đá Giang Nhan, mà cô ấy đá anh ta, người ghi hận trong lòng cũng là anh ta, vì anh ta hoà thuận với Giang Nhan nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa chạm vào cô ấy. Lần đầu tiên của Giang Nhan cho tôi rồi.” Lâm Vũ ưỡn ngực, nói vô cùng tự tin, quay đầu nhìn sang Giang Nhan, dịu dàng cười.
Thật ra có cái quái lần đầu tiên cho anh, anh còn chưa tới gần thân người Giang Nhan, căn bản chả biết có phải cô còn giữ lần đầu tiên không, nhưng anh tin tưởng cô.
Nói vậy, một là để chọc tức Nguyễn Linh Linh, hai là để giúp Giang Nhan thanh minh trước mặt mọi người.