Chương :
“Cô Diệp, chờ một chút.”
Thấy cách làm này không hiệu quả, Thường Thông có ý định làm một việc thiết thực.
Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ có in dòng chữ.
“Phụng Duyên Tường”, mở ra trước mặt Diệp Thanh My, để lộ chiếc vòng cổ bằng bạch kim được chế tác tinh xảo với đầy những viên kim cương bên trong, mỉm cười nói với Diệp Thanh My: “Cô Diệp, đây là một chút quan tâm của tôi. Tôi hy vọng cô sẽ chấp nhận nó và cùng tôi ngồi vào xe của tôi.”
Anh ta nói điều này rất ngang nhiên, bởi vì thường khi anh ta tung ra hai hành vi phạm tội này, anh ta nhát định sẽ bắt được, thậm chí nhiều cô gái còn ngoan ngoãn chạy đến giường của anh ta.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của anh ta, không chỉ có Diệp Thanh My nhìn anh ta kinh tởm, anh ta lạnh lùng nói: “Anh bệnh nặng quá, tránh xa tôi ra.”
“Cô đang nói cái gì vậy?” Khuôn mặt của Thường Thông chìm xuống và tức giận, không có người phụ nữ nào dám nói với anh ta như vậy.
“Tôi nói anh cút đi!” Diệp Thanh My cau mày chán ghét nói.
“Đề tiện! Giả thuần khiết với ông đây!”
Vừa dút lời, Thường Thông thấy chung quanh nhà vệ sinh không có ai, liền nắm lấy cổ tay Diệp Thanh My kéo cô vào nhà vệ sinh.
“Thả tôi ra!”
Diệp Thanh My vừa hét vừa giấy dụa, nhưng dù sao cô cũng là con gái, sức lực đương nhiến không mạnh bằng Thường Thông, bị Thường Thông đẩy vào nhà tắm, sau đó Thường Thông đẩy cô vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.
“Cô là của tôi, bảo bối.”
Mặt Thường Tông sung sướng, vội vã cở áo vest ngoài ra, giữ chặt hai vai Diệp Thanh My chu miệng không chờ đợi được muốn hôn lên mặt cô.
Nhưng vào đúng lúc này, anh ta cảm thấy bộ phận nhạy cảm truyền đến cơn đau giữ dội, nhất thời cả mặt thống khổ, “phốc” một tiếng quỳ rạp trên mặt đắt, tay ôm bộ phận nhạy cảm, mặt mày biến sắc trong chốc lát.
Diệp Thanh My kẽ giật mình, không ngờ thủ đoạn Giang Nhan dạy cô lại có hiệu quả như vậy.
“Khốn nạn!”
Diệp Thanh My một cước đá vào sườn Thường Thông, sau đó mở cửa chạy nhanh ra ngoài, chạy thẳng vào hội trường, thời khắc nhìn thấy Lâm Vũ, trái tim đang sợ hãi của cô mới an tâm trở lại.
Lúc này, Lâm Vũ đã khám bệnh xong cho Tôn Xuân Mai rồi, đang nói chuyện cùng vài thầy cô và đồng nghiệp.
“Thanh My, sao đấy? Không sao chứ?” Lâm Vũ thấy sắc mặt Diệp Thanh My không tót liền quan tâm hỏi thăm.
Diệp Thanh My lắc lắc đầu, người không tự chủ dựa vào Lâm Vũ.
“Đàn bà chết tiệt, cô chết chắc rồi.”
Lúc này, từ cửa hội trường truyền đến một tiếng ầm àm, tiếp đó Thường Thông một tay ôm chỗ bị thương một tay chỉ về phía Diệp Thanh My, lảo đảo đi vào.
Ngay sau khi đám đông nghe thấy lời đó, bọn họ quay lại, nhìn anh ta, một số người khó chịu mắng anh ta, hỏi anh ta đang mắng ai.
“Không có chuyện của các người! Một lũ phế vật, tôi nói cho các người biết, các người sợ tên bác sĩ cỏn con kia, ông đây không sợ. Trong mắt của tao, hắn ta chả là cái quái gì cả.”
Thường Thông tức giận mắng, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Vũ và Diệp Thanh My, hừ một tiếng: “Một đôi khốn kiếp.”
Nếu như chỗ đấy của anh ta không được nữa, anh ta quyết phải bắt Lâm Vũ và Diệp Thanh My dùng mạng đền.
Ê, anh mắng ai đấy? Anh cũng không tự xem xem bản thân mình là bộ dạng gì.” Trong đám đông một người con trai tức giận chỉ vào Thường Thông mắng.
“Đừng lộn xôn, anh ta là cháu của chủ tịch Phượng Duyên Tường.” Một người con gái biết thân phận của Thường Thông tháp giọng nhắc nhở.
Người con trai mặt hơi tái, không dám nói câu gì nữa.
Những người xung quanh nghe tháy lời của cô gái kia mặt mày cũng thay đổi.
Phượng Duyên Tường là một trong những tập đoàn lớn của ngành trang sức lớn của Trung Quốc, chủ tịch Thẩm Hàn Son địa vị phi phàm đến cả bí thư Tạ Trường Phong cũng phải nhường ông ta ba phần, bọn họ đương nhiên không dám đắc tội.
Tiền Hải Đức đấu với người ta thật sự không có gì để đấu.
Vốn dĩ Lưu Xương Thành đề lấy lòng Lâm Vũ muốn đứng ra giúp Lâm Vũ nói vài câu nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của Thường Thông thì không chút do dự thụt cổ lai, không dám nói.
Thế nào? Sợ rồi chứ?”
Thường Thông cười lạnh, phản ứng của đám người này đúng như dự liệu của anh ta, qua nhiên tên tuổi của dượng thật là có hiệu quả: “Dù sao các người cũng là bạn cùng trường với vợ tôi, tôi không tính toán với lũ phế vật các người.”
Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn vào Lâm Vũ và Diệp Thanh My, cười lạnh: “Hà Gia Vinh, hôm nay anh và con tiện nhân kia không quỳ xuống lạy tôi ba cái thì chuyện chúng ta chưa xong đâu.”