Chương : Liên Tiếp Thất Bại
“Cô Tiết đây là…” Lâm Vũ có chút không rõ nguyên do.
“Chê ít? Được, vậy tôi thêm hai trăm vạn.” Tiết Thắm cau mày, trong lòng có chút chế nhạo, đúng thật là lòng tham không đáy mà.
Án tượng tốt của cô về Lâm Vũ đã bị quét sạch hết, hóa ra cũng chỉ là một kẻ tham tiền.
“Cô Tiết, cô hiểu lầm rồi, tôi đến không phải là muốn tiền của cô, tôi tới là để khám bệnh cho cô.” Lâm Vũ có chút bất đắc dĩ nói: “Lẽ nào Tống lão chưa nói với cô sao?”
“Xem bệnh, tôi có bệnh gì chứ, nếu có sao tôi lại không biết?”
Tiết Thắm bật cười một tiếng, cảm thấy Lâm Vũ rất giỏi trong việc nói dối, bản thân ông ngoại mình đã là thần y, nếu như có bệnh thì còn cần anh đến chữa sao?
Nhất thời Lâm Vũ cũng có chút do dự, thế nhưng từ sắc mặt cho thấy, cô ta thực sự là không có bệnh gì cả, liền nói: “Tình huống cụ thể ra sao thì tôi còn chưa biết, tôi muốn bắt mạch xem một chút”
Tiết Thắm liếc nhìn Lâm Vũ một cái, vẻ mặt thoáng hiện lên một tia chán ghét, lạnh lùng nói: “Anh Hà, bỏ ngay cái mánh khóe đó của anh đi, anh giúp tôi cứu Bain tiên sinh tôi rất cảm kích, thế nhưng điều này không có nghĩa là anh có thể càn rỡ với một nhà tư bản như tôi!”
Cô không có thiện cảm với đàn ông, tự nhiên cũng sẽ chán ghét đàn ông chạm vào mình, nhớ có một lần cùng công ty đi kiểm tra sức khỏe, có mộ bác sĩ muốn nhân cơ hội mà sàm sỡ cô, cô liền trực tiếp nâng gối tên bác sĩ đó khiến anh vĩnh viễn trở thành thái giám.
Sau bao nhiêu năm thăng trầm trong giới kinh doanh, đã nuôi dưỡng cô thành một thiếu niên lão thành, tính cách phòng bị rất mạnh, ngay cả những tên giảo hoạt đầu to bụng bự trong giới kinh doanh, cũng đừng nghĩ đến việc chiếm được tiện nghỉ của cô, huống chỉ là Lâm Vũ.
“Cô Tiết, thực sự là ông ngoại cô bảo tôi tới.” Lâm Vũ có chút cạn lời, kỳ thực ngày đó khi ở bệnh viện, anh liền nhìn ra Tiết Thắm là một người tương đối cố chấp, thầm nghĩ Tống lão đây không phải là hại mình sao, anh thậm chí còn không lên tiếng chào hỏi Tiết Thám.
“Chị!
Lúc này Tống Chinh đột nhiên từ bên ngoài đi vào, sau khi thấy Lâm Vũ chợt có chút kinh ngạc, có điều sau đó lại nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Ông ngoại bảo anh ta tới chữa bệnh cho chị, em nói xem có buồn cười không cơ chứ?” Tiết Thắm thấy em họ nhìn Lâm Vũ bằng cái độ đó, lập tức bật cười một tiếng, quả nhiên là một tên lừa đảo.
“Ách… chị, chuyện này thực sự là thật đó, quả thực là ông nội có nói qua.” Tống Chinh gãi gãi đầu.
“Hả, chị nào có bệnh?”
Tiết Thắm có chút bắt ngờ: “Nếu như chị có bệnh, thì sao ông ngoại không tự nói mình cho chị?”
“Em cũng không biết, em hỏi ông cũng không nói, cứ làm ra vẻ thần thần bí bí.” Tống Chinh cũng có chút khó hiểu.
“Cô Tiết, bây giờ có thể cho tôi bắt mạch được rồi chứ? Có bệnh hay không, tôi xem một chút liền biết, có bệnh thì phải trị, không có thì càng tết!” Lâm Vũ giải thích, cái cô Tiết này căn bản là không để anh vào trong mắt, khiến anh có chút khó chịu trong lòng.
Nếu như không phải cho Tống lão mặt mũi thì anh đã đi từ lâu rồi.
“Anh mơ đi, tôi là người anh muốn chạm là có thể chạm vào sao?” Tiết Thắm cau mày lạnh giọng nói.
“Chị, nguôi giận, anh ta dù sao cũng là vì ông nội nhờ nên mới tới.”
Tống Chinh có chút bất đắc dĩ, tính tình của người chị này của mình quả thực là có chút xấu, hơn nữa bản tính lại lạnh nhạt với đàn ông, thậm chí còn có thể nói là chống đối, cô không ghét việc Tống Chinh và Tống lão chạm vào tay cô, ngoại trừ hai người này ra những người đàn ông khác ngay cả tới gần cô cũng rất khó.
Cho nên cả nhà đối với việc cưới xin của cô mà cũng nóng ruột nóng gan không thôi.
“Cô Tiết thân thể ngọc ngà cao quý, tôi quả thực là chạm không nỗi, không bằng như vậy đi, xin hãy tìm cho tôi vài sợi tơ, tôi sẽ bắt mạch cho cô qua tơ.” Lâm Vũ quả thực là có chút nén giận, tìm mình tới giúp, mà cô ta lại có thái độ như vậy.
“Bắt mạch bằng tơ?”
Sắc mặt Tống Chinh tràn đầy kinh ngạc, trong giới trung y xác thực là có nói đến việc bắt mạch qua tơ, thế nhưng rất lâu rồi chưa thấy ai dùng qua, sở dĩ nó được mọi người biết đến là vì nó xuất hiện trong phim “Tây du ký”.
Nghe anh khoác lác, Tiết Thắm liếc mắt một cái, đêm hôm đó anh chữa khỏi bệnh cho Bain, quả thực là đã khiến cô rất ngạc nhiên, có điều bắt mạch qua tơ, thực sự là có chút ba hoa.
Có điều Tiết Thắm muốn đuổi Lâm Vũ đi nhanh một chút nên cũng không làm khó anh, bảo trợ lý mang một ít tơ vào.
Lâm Vũ cầm vài sợi tơ, để Tống Chinh cột vào cổ tay Tiết Thắm, còn mình thì ngồi đối diện cô, để sợi tơ bằng nhau, bốn ngón tay đặt lên trên.
Bắt mạch qua tơ là sở trường tuyệt vời của tổ tiên Lâm Vũ để lại khi còn sống, sẽ không xảy ra sai sót, cho nên Lâm Vũ không khỏi có chút buồn bực, từ mạch tượng cho thấy, cô Tiết này thực sự là không có bệnh, ngoại trừ công việc quá áp lực ra, thì chỉ có chút kiệt sức, cơ thể rất khỏe mạnh.
“Cô Tiết thực sự là không có bệnh, bình thường chú ý đừng quá mệt nhọc là được.” Lâm Vũ chần chừ nửa ngày rồi mới mở miệng nói.
“Tôi đã nói là không có bệnh rồi mà” Tiết Thắm có chút đắc ý nhìn Tống Chinh một cái.
Tống Chinh cũng không khỏi gãy đầu một cái, buồn bực không thôi, thế nhưng nét mặt khi nói chuyện lúc đó của ông, không giống như nói đùa.
Cảm ơn anh Hà đã mắt công tới một chuyến, nếu đã không còn chuyện gì nữa vậy tôi không tiễn.” Tiết Thắm cười nhẹ một cái: “Phải rồi, chỉ phiếu ở trên bàn mời anh nhận cho.”
“Không cần.” Lâm Vũ lạnh giọng nói một câu, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi thôi, Tống Chỉnh, chị đã hẹn xong với người nhà của nhân viên đó rồi, chúng ta qua đó thôi.” Tiết Thắm một bên thu dọn đồ đạc một bên nói.
“Vâng” Tống Chinh gật đầu.
“Tiết tổng, Tiết tổng, không xong rồi! Không xong rồi!”
Lâm Vũ vừa bước tới cửa, nữ thư ký của Tiết Thắm hoảng sợ chạy vào, xuýt chút nữa đụng vào ngực anh.
“Xin, xin lỗi!” Nữ thư ký vội vã nói một câu xin lỗi với Lâm Vũ.
“Làm sao! Hoảng cái gì!” Sắc mặt Tiết Thám lạnh lẽo, đã nói bao nhiêu lần rồi, ở trong công ty lúc nào cũng phải chú ý hình tượng.
“Tiết tổng, Lưu… chị Lưu cũng điên rồi!” Nữ thư ký vội vàng nói.
“Cái gì?”
Tiết Thắm biến sắc: “Đi, dẫn tôi đi xem xeml”
Nói xong liền vội vã đi ra ngoài, Tống Chinh cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Nghe được hai chữ điên rồi này, Lâm Vũ cũng không nhịn được có chút buồn bực, một công ty lớn như này, trước khi vào làm anh là có kiểm tra sức khỏe, không có khả năng sẽ chọn những người có tai họa ngầm như bệnh thần kinh được, vậy cho nên một người đang yên lành làm sao có thể nói điên là điên được chứ?
Lâm Vũ cũng không vội vã đi, nhịn không được mà đi theo bọn họ.
Tòa nhà bên sườn phía đông đều là khu làm việc của nhân viên, không có dãy nhà, là một văn phòng mở, có chừng hơn mười người.
Nhân viên xung quanh đều bị bộ dạng của cô gái điên này dọa sợ, nhao nhao né tránh.
Tiết Thắm thấy một màn như vậy sắc mặt liền trở nên khó coi, chau mày, ở đây đã có hai công nhân bị điên rồi, trước nay cô từng nghe qua việc bị điên cũng sẽ truyền nhiễm.
“Chị, người điên lần trước, triệu chứng của người phát điên lần trước cũng như thế này sao?” Tống Chinh nghi ngờ hỏi.
Tiết Thắm gật đầu, nói trên cơ bản thì đều như nhau.
“Không sao, chị, có em ở đây, đừng sợ.” Tống Chinh thấy sắc mặt của Tiết Thắm trở nên khó coi, vội vàng an ủi cô một tiếng.
Sau đó anh gọi mấy người đàn ông sức khỏe cường tráng, bảo bọn họ tiến lên phía trước khống chế chị Lưu trên mặt đất.
Chị Lưu hét to một tiếng, vẻ mặt dữ tợn: “Buông tôi ra, nếu không các người sẽ phải chết! Đều phải chết!”
Tống Chinh một bên bảo nữ thư ký tới phòng làm việc của chị anh lấy hòm y tế, một bên ngồi xuống bắt mạch cho chị Lưu.
Sau khi chẩn đoán bệnh Tống Chinh bảo mấy người đàn ông kia cột chị Lưu trên ghế, nói: “Không có chuyện gì lớn, mọi người không cần hoảng, có thể là gần đây chúng ta vừa mới khai trương, áp lực công việc lớn, cộng thêm việc sức chịu đựng của chị ấy lại kém, cho nên mới dẫn tới việc rối loạn chức năng ở não bộ.”
“Mọi người không cần sợ, em trai tôi nó là cháu trai của bác sĩ thiên tài Tống lão, cũng chính là người có kỹ thuật trung y tốt nhất của thế hệ thanh niên chúng tôi, nếu như em ấy đã nói là không sao thì chính là không sao.”
Tiết Thắm vội vàng trấn an lòng người, nếu như một người bệnh thì không sao, thế nhưng vừa mới khai trương ngắn ngủi một tuần lễ, vậy mà lại có liên tiếp hai người phát điên, lòng người khó trách cũng sẽ suy sụp vì sợ hãi.
“Tống Chinh, thực sự không sao chứ? Em có thể trị được không?” Cô cúi người thấp giọng hỏi Tống Chỉnh.
“Không sao, chị, chuyện nhỏ này chị còn không yên tâm về em sao, bệnh này trong trung y gọi là bệnh điên, trong tây y gọi là bệnh rồi loạn thần kinh, thuộc về loại bệnh liên qua tới thần kinh, nếu như cô ấy là lần đầu mắc phải thì em có lòng tin sẽ chữa khỏi cho cô ấy.” Tống Chinh tự tin cười một tiếng, loại triệu chứng này trước đây quả thực là anh đã gặp qua rất nhiều rồi nên đương nhiên là nắm chắc.
Nghe Tống Chinh nói vậy, con tim đang thấp thỏm của Tiết Thắm cũng được buông xuống.
Thần sắc của mọi người ở xung quanh cũng được thả lỏng ngay lập tức, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hôm nay bọn họ thực sự là đã bị dọa sợ, hai hôm trước vừa mới có một nhân viên nam bị điên, hiện tại lại thêm một nhân viên nữ bị điên, ai mà không sợ chứ, nói không chừng hôm sau sẽ lại đến lượt bọn họ, thậm chí trong lòng của nhiều người còn cảm thấy có chút tà môn, có phải là hai người này đã bị dính cái gì đó bản thỉu hay không.
Bây giò thấy Tống Chinh dùng các triệu chứng trong y học giải thích rõ ràng cho bọn họ, trái tim bị treo lơ lửng của bọn họ tự nhiên cũng được thả lỏng.
Sau đó Tống Chinh viết một tờ giấy đưa cho nữ thư ký, nói: “Bây giờ cô lập tức tới Tế Thế Đường lấy những vị thuốc này, thuận tiện lấy một hộp ô linh giao nang và một hộp khôn thái giao nang qua đây.”
Nữ thư ký vội vàng gật đầu, xoay người chạy xuống dưới.
“Tình hình của cô ấy rất phức tạp, cậu không nên qua loa cho cô ấy dùng thuốc.” Lúc này đột nhiên Lâm Vũ lên tiếng, anh cũng nhìn ra được nữ công nhân này quả thực là mắc bệnh điên, thế nhưng còn điên cuồng hơn so với bệnh điên bình thường, anh mơ hồ cảm thấy sự việc không hề đơn giản như vậy.
Thế nhưng anh thực sự là không nhìn thấy được bát kỳ tia sát khí nào từ trên người phụ nữ này và những người khác, tựa như chỉ có thể dùng bệnh lý để giải thích.
“Hà Gia Vinh, tôi biết y thuật của anh cao, điều đó cũng không đại biểu rằng người khác là kẻ ngu!” Tống Chinh thấy Lâm Vũ chĩa mồm vào, lửa giận trong lòng đột nhiên bùng lên, lạnh giọng châm chọc nói: “Có vẻ như trên đời này không có ai hiểu y thuật như anh!”
“Tôi không nói là anh không hiểu y thuật, chỉ là khuyên anh nên thận trọng một chút, coi như là bệnh điên đi chăng nữa thì nó cũng được chia thành rất nhiều bệnh trạng” Lâm Vũ tốt bụng nhắc nhở.
“Tôi biết, Hà thần y, bệnh của cô ấy thuộc loại bệnh gây ảnh hưởng tới tâm trí, chỉ cần uống giọt gang của Trình thị, sẽ hết cáu gắt, thông đờm, tỉnh táo tinh thần là sẽ trị khỏi.” Tống Chinh ngạo nghễ nói, đối với loại bệnh này anh vô cùng tự tin.
Lâm Vũ không nói nữa, lời của Tống Chinh nói quả thực là rất nhiều, loại bệnh này của chị Lưu có thể chữa bằng cách này, kiên trì uống thuốc là có thể thuyên giảm, thậm chí là khỏi hẳn.
“Hà thần y, ban nãy tôi đã nói rồi, công việc của tôi rất bận, không tiễn anh được, mời anh về cho, việc ở đây em tôi có thể lo liệu được, không phiền anh nữa” Tiết Thắm lạnh giọng nói, hảo cảm che giấu dành cho Lâm Vũ đã bị rơi xuống đáy vực, cái tên “Hà Gia Vinh” này y thuật đúng là rất giỏi, đáng tiếc lại là một kẻ chỉ biết khoe hoang.
“ Tôi đoán căn phòng này của các cô trước khi chuyển tới đây đã có người chết.” Lâm Vũ cũng không định làm chuyện mắt mặt, có điều vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Tiết Thắm một câu.
Anh nói xong, xung quanh đột nhiên ầm lên một tràng cười.
“Đúng thật là nói hươu nói vượn mài!”
“Anh có phải là thần côn không vậy, ở đây mà giả thần giả quỷ!”
“Chỗ này trước đây căn bản là không có ai dùng qua, làm sao mà có người chết chứ, thiểu năng!”
Khu thương mại này nằm ở khu mới của thành phố Thanh Hải, toàn bộ các tòa nhà đều mới được xây, mấy tháng trước Tiết Thám mới ký hợp đồng với chủ đầu tư để mua một tầng này, sau khi sửa xong bọn họ liền chuyển tới.
Ở tòa nhà này bọn họ chính là nhóm người đầu tiên sử dụng, làm sao có thể nói là có người chết ở đây được chứ.
Mọi người không nhịn được mà chế nhạo Lâm Vũ, thậm chí còn có người cảm thấy Lâm Vũ lòng dạ khó lường, có ý hù dọa bọn họ.
“Nghe tôi khuyên một câu, đúng năm giờ tan làm, nếu như còn làm thêm đến đêm khuya, e rằng sẽ tiếp tục có người bị điên.”
Lâm Vũ không để ý đến tiếng xì xào của mọi người xung quanh, trước lúc đi còn nói nhỏ với Tiết Thắm một tiếng.
“Con người cần phải có lòng tự trọng, anh Hà, mời đi cho!”
Tiết Thắm đột nhiên đề cao âm lượng, lạnh giọng nói một tiếng.