Chương : Tranh Thủy Mặc Thật Giả.
“Anh làm gì vậy?”
Giang Nhan thấp giọng gọi Lâm Vũ một tiếng. Nhà họ đặt được bánh của Quế Hoa Lâu lúc nào chứ?
Giang Kính Nhân cũng vội ra hiệu với Lâm Vũ, tỏ ý anh có thể chém gió nhưng đừng khoa trương quá.
“Cậu đặt được bánh trung thu của Quế Hoa Lâu?” Trương Chí Huy cười châm chọc: “Tôi đã nhờ người hỏi qua, bánh năm nay của Quế Hoa Lâu rất có hạn, ngay cả bí thư Tạ cũng nhận được không quá hai hộp. Chém gió ghê như vậy không sợ tê lưỡi à”
“Áy, Chí Huy, sao con có thể nói với Gia Vinh như thế chứ, nói không chừng Gia Vinh nói thật đấy.” Bác Trương tỏ vẻ mà trách con trai một câu, nói tiếp: “Vậy chúng ta đợi thử đi. Ông nói xem, lão Giang?”
Giang Kính Nhân không nói gì, có chút lo mà nhìn Lâm Vũ một cái, không hiểu con rễ tốt của mình đang diễn vở nào. Giờ đã là trung thu rồi, đi đâu mua bánh của Quế Hoa Lâu chứ?
“Con cũng đợi xem thử.” Trương Chí Huy cười lạnh nói.
“Xin hỏi vị nào là Hà tiên sinh ạ?”
Lúc này một chàng trai mặc đồng phục màu đỏ xác nhận số bàn, cẩn thận hỏi người trong bàn.
Chàng trai cầm ba hộp nhung tinh xảo cổ kính, bên trên có ba chữ mạ vàng: Quế Hoa Lâu.
“Là tôi.” Lâm Vũ vội đứng dậy.
“Hà tiên sinh, đây là bánh trung thu mà bà chủ chúng tôi đặc biệt giữ lại cho anh, chúc anh trung thu vui vẻ, bình an!”
Chàng trai nói rồi đưa hộp bánh qua cho Lâm Vũ, sau đó quay người đi ngay. Đưa xong đơn này là cậu cũng vội về nhà đón trung thu.
Bác Trương và Trương Chí Huy nhìn thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc. Từ cách đóng gói bên ngoài thì thấy, quả thực là bánh trung thu của Quế Hoa Lâu. Bọn họ nhìn nhau một cái, nhất thời có chút không nói ra lời.
“Bác Trương, nào, bác không phải là muốn ném thử sao? Mời.”
Lâm Vũ vội bóc một hộp ra, phát cho bác Trương và Trương Chí Huy trước.
“Lão Trương, còn ngần ra làm gì, ăn đi. Trung thu ăn bánh của Quế Hoa Lâu mới đúng. Bánh của Trường Thịnh Trai đó đều là thứ vớ vẫn gì chứ, ném đi cho rồi, có thể ăn được sao?”
Lúc này Giang Kính Nhân đã cười tươi rói, trong lòng vui như hoa. Đứa con rễ tốt này của ông đúng là không gì không làm được mà. Vậy mà lại mua được bánh của Quế Hoa Lâu, hơn nữa còn được bà chủ đích thân sai người qua tặng.
Bác Trương và Trương Chí Huy tái mặt mà nhận lấy bánh trung thu, cắn tượng trưng một miếng, chỉ thấy bánh này giống như nội tâm mình, vô cùng đắng chát, khó nuốt.
“Sao anh mua được vậy?” Giang Nhan cũng không khỏi khó hiểu.
“Một bệnh nhân của tôi là bà chủ của Quế Hoa Lâu.” Lâm Vũ cười cười.
“Đúng rồi, bố, giờ con mới nhớ, trung thu con đặc biệt chuẩn bị một món quà cho bố.”
Lúc này Trương Chí Huy đột nhiên nhớ tới gì đó, sương mù trên mặt lập tức biến thành vô cùng tự tin, quay người mà lấy một hộp nhung dài dưới đất đưa qua cho bố.
“Đây là gì thế? Chí Huy.”
Bác Trương tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
Thực ra thứ này ông ta sớm đã xem qua rồi, chỉ là để tỏ vẻ nên giả vờ như không biết.
“Bố mở ra là biết ạ.” Trương Chí Huy cười nói.
Bác Trương gật đầu, sau đó mở hộp ra, kinh ngạc nói: “Nhìn có vẻ giống tranh thủy mặc nhỉ?”
Giang Kính Nhân nghe vậy thì liền hứng thú, rướn cổ qua nhìn.
Đối với tranh chữ, ông vô cùng yêu thích.
“Lão Giang, nào, cùng xem nhé.”
Bác Trương cười rồi vươn tay ra.
“Được được.” Giang Kính Nhân vội đồng ý, vội lau sạch tay, mở bức tranh ra với bác Trương.
“Tranh của Bát Đại Sơn Nhân?”
Giang Kính Nhân nhìn kỹ một cái, kinh ngạc.
Lâm Vũ hơi kinh ngạc, có chút bất ngờ, nghĩ hôm nay đúng là trùng hợp thật. Châu Thần vừa tặng mình một bức của Bát Đại Sơn Nhân, giờ ở đây lại xuất hiện một bức. Từ lúc nào mà tranh của Bát Đại Sơn Nhân lại thấy nhiều như vậy?
“Chú Giang quả nhiên là có mắt nhìn. Đây là tranh Ưng Thạch mà Bát Đại Sơn Nhân vẽ sau này. Chú nhìn cách vẽ của nó, màu mực này, thần vận này, tuyệt đối là tác phẩm xuất sắc của Bát Đại Sơn Nhân.” Trương Chí Huy ưỡn thẳng ngực, kiêu ngạo nói.
Lâm Vũ liếc nhìn bức tranh một cái, chỉ thấy con chim ưng được vẽ rất sinh động, mắt trắng ngước lên trời, đất đá lởm chởm kỳ quái, phong cách kỳ lạ, toàn bộ bức tranh nặng nề lạnh lẽo, cô đọng súc tích, quả thực phong cách vẽ tranh của Bát Đại Sơn Nhân.
Anh nhìn Trương Chí Huy đang đắc ý, cười cười, không nói gì.
“Lão Giang, thế nào?” Bác Trương hơi tự hào nói.
Ông ta giống như Giang Kính Nhân, đều thích tranh chữ cổ đại nỗi tiếng, sưu tầm đồ cổ. Bình thường hai người thường hay so sánh nhau.
Giang Kính Nhân lúc vừa quyên góp bức Minh Thư Thiệp thì vẫn luôn ra vẻ ở trong đơn vị, khiến lão Trương không ngắc đầu lên được. Ông ta luôn muốn tìm cơ hội xả cơn tức này, không ngờ hôm nay lại bắt được cơ hội này.
Vì Giang Kính Nhân ngoài bức Minh Thư Thiệp đó thì trong nhà không có thứ gì ra hồn cả. Tác phẩm của Bát Đại Sơn Nhân này, quả thực đã đè bẹp tất cả những đồ sưu tầm trong nhà ông.
“Đúng là không tệ.” Giang kính Nhân kìm nén nửa ngày, giọng nói trầm thấp, chỉ thấy lồng ngực bức bối, không biết lão Trương này sao lại may mắn mà có được bức tranh này chứ?
“Chí Huy à, bức tranh này chắc chắn không rẻ nhï?” Lý Tố Cầm cũng không khỏi hơi hâm mộ.
“Cũng được ạ, không máy tiền.”
Nhắc tới chuyện này, Trương Chí Huy càng tự hào, ngửa mặt nói: “Đây là lúc trước cháu đi Đài Bắc bàn chuyện hợp tác, một phú thương đã nửa bán nửa tặng cho cháu, tổng cộng chỉ mới chưa tới ba triệu mà thôi.”
“Lão Giang à, ông có lẽ nhìn ra được, bức tranh này nếu bán trên thị trường thì sợ là không chỉ vài ba chục triệu đâu nhỉ?
Mua ở đâu vậy chứ, đúng là chẳng khác gì tặng mà.” Bác Trương đắc ý mà ra vẻ với Giang Kính Nhân.
Giang Kính Nhân nhịn mà hơi đau đầu, mắt cứ nhìn chằm vào bức tranh, vô cùng yêu thích mà không nói nên lời.
“Được rồi, nhìn một chút là được rồi, nếu nhìn chưa đủ thì lần sau tới nhà tôi mà nhìn.” Bác Trương cố ý cuộn tranh lại.
“Gia Vinh à, trung thu cậu tặng lão Giang quà gì thế?”
Vốn dĩ tưởng như vậy là xong rồi, kết quả Lâm Vũ hoàn toàn không ngờ Trương Chí Huy đột nhiên nhắc tới mình.
Lúc nãy chuyện bánh trung thu đã bị Lâm Vũ được lời, Trương Chí Huy vô cùng không vui. Lần này mình phải sỉ nhục Lâm Vũ một phen. So với bức tranh của tác giả nối tiếng thì mấy cái bánh trung thu đó chỉ xem như cái rắm thôi.
SIỐI Lâm Vũ bị hắn đột nhiên hỏi thì có chút bất ngờ. Quả thực anh không chuẩn bị quà gì tặng cho bố vợ cả.
“Áy, Chí Huy à, con hỏi lung tung gì vậy? Gia Vinh không dễ gì mới tự lập được, không dùng tiền của nhà nữa là đã rất tốt rồi, còn ép mua quà trung thu gì nữa chứ. Đúng không, lão Giang?”
Bác Trương cười lớn nói, giết người không thấy dao.
Giang Kính Nhân chỉ thấy nội tâm vô cùng khó chịu, hận không thể pxông một ngụm máu ra.
“Quả thực con không chuẩn bị quà gì cả. Bó, lần này là con sơ ý rồi.” Lâm Vũ hơi áy náy mà nói với Giang Kính Nhân.
“Đều là người một nhà, mua quà gì chứ. Bố cũng không phải loại người thích khoe khoang.” Giang Kính Nhân hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đang nói kháy.
“Lão Giang, ông có ý gì chứ? Tôi có lòng mà lấy tranh ra cho ông xem, sao lại biến thành khoe khoang rồi? Có giỏi thì ông cũng khoe ra đi.” Bác Trương tức giận, chỉ thấy Giang Kính Nhân hôm nay lép về ông ta mấy phần.
Mặt Giang Kính Nhân đỏ bừng, không kìm được mà ho mắt tiếng.
“Dù con không chuẩn bị quà cho bố, nhưng bạn con lại đặc biệt tới tặng quà cho bố. Trùng hợp cũng là tranh của Bát Đại Sơn Nhân.”
Lâm Vũ cười nói.
“Sao có thể, tranh của Bát Đại Sơn Nhân ở trên thị trường căn bản không có máy bức, sao có thể thấy nhiều như vậy?”
Bác Trương chau mày, có chút nóng nảy.
“Bó, rất bình thường. Dù tranh thật của Bát Đại Sơn Nhân có hạn, nhưng đồ giả lại nhiều vô cùng. Dùng hai triệu tệ mua một bức giả cũng rất dễ.” Trương Chí Huy tỏ vẻ ngạo mạn.
“Ò, giả à? Giả thì có ý nghĩa gì chứ? Có điều với năng lực của Gia Vinh, có thể mua được một bức giả thì cũng đã không dễ rồi.” Bác Trương tỏ vẻ hiểu ra, cười lớn nói.
“Nói thật, giữa hai bức của chúng ta, còn chưa biết bức nào là thật là giả nữa.”
Lâm Vũ cười nói, sau đó lấy bức tranh mà Châu Thần và Thẩm Ngọc Hiên tặng ra, đưa cho bồ vợ, tỏ ý bảo ông mở ra nhìn.
Bồ vợ hơi bất ngờ, sợ Lâm Vũ thật sự đưa một bức giả ra thì liền ra hiệu với Lâm Vũ.
“Không sao, bố, bức này của chúng ta là thật. Bố cứ yên tâm mà mở ra.” Lâm Vũ nói.
“Vậy ý của cậu là bức của tôi là giả à? Mạnh miệng thật. Tôi lại muốn xem thử bức tranh này của cậu là cái thứ gì?” Trương Chí Nhân nghe hiểu ý của Lâm Vũ, hơi tức.
Giang Kính Nhân sau khi mở tranh ra thì trước mắt bác Trương liền sáng lên, phát hiện bức mai đen này có chút bắt phàm.
Cả bức tranh cứng cáp đầy đặn, kéo dài nở rộ, mực ít nhưng đậm, bố cục tinh tế, ý nghĩa tràn đầy, thậm chí đã mơ hồ vượt qua bức Ưng Thạch của ông ta.
“Ha ha, lão Trương, nhìn bức này thế nào, hình như không lòe loẹt như bức đó của ông nhỉ?” Giang Kính Nhân vừa nhìn liền thấy tranh này bất phàm, rất có thể là thật, vẻ lo lắng trên mặt liền biến mắt, cười lớn tiếng, vô cùng đắc ý.
“Là thật là giả, còn chưa giám định nữa.” Bác Trương hừ lạnh một tiếng, quay đầu qua, không nói gì nữa.
“Cho dù bức này của mấy người là thật thì cũng không thể nói bức của chúng tôi là giả nhỉ ? Hơn nữa tôi thấy tranh này của cậu đơn giản như vậy, càng giống đồ nhái hơn.”
Trương Chí Huy nghiến răng nói. Tên Hà Gia Vinh này, sao luôn chống đối hắn, hơn nữa hắn nghèo kiết xác như vậy thì sao lại quen được bạn bè hào phóng vậy chứ?
“Người anh em, bức tranh này có thể cho tôi mượn xem thử không?”
Lúc này một ông cụ đeo kính ở trong phòng bao bên cạnh đứng dậy, nhìn bức tranh trong tay Lâm Vũ, mắt sáng lên, vội đi qua.
“Ông là?” Lâm Vũ vừa thấy khí thế của lão tiên sinh bát phàm thì không khỏi tò mò hỏi.
“Tôi là viện trưởng viện nghiên cứu nghệ thuật Thanh Hải. Đây là danh thiếp của tôi.” Ông cụ vội lấy một tờ danh thiếp đưa qua.” Cuộc đối thoại lúc nãy của hai người tôi đều nghe thấy rồi. Tôi cũng có chút nghiên cứu về tranh của Bát Đại Sơn Nhân, có thể giám định thật giả cho hai người.”