Chương : Lão Binh Kiên Cường
Người mẹ đột nhiên rất hối hận vì đưa con gái tới đây khám bệnh, liền đứng dậy, muốn đưa con gái đi.
“Chị gái, là thuốc thì có ba phần độc, có thể không uống thì không uống.” Lâm Vũ cười lớn nói: “Tin tôi, chỉ cần ăn no rồi thì chứng đau bụng kinh của cô bé sẽ hết ngay.”
“Thật hay giả vậy, cậu gạt người sao?” Người mẹ thấy dáng vẻ của Lâm Vũ không giống đang nói dối thì có chút bán tín bán nghỉ. Bà vẫn là lần đâu nghe nói một bữa cơm có thể chữa khỏi bệnh đấy.
“Nếu không đỡ thì nếu chị muốn đập nát biển hiệu của Hồi Sinh Đường này tôi cũng không có ý kiến.” Lâm Vũ cười nói.
“Được, vậy tôi tin cậu một lần.” Người mẹ cắn răng, nói: “Vậy tôi gọi đồ ăn gì cho con tôi đây?”
“Lấy nước sạch trụng hai quả trứng là được. Trước mặt có tiệm cơm nhỏ, chị nhờ họ giúp, lúc luộc trứng thì thêm chút thuốc vào là được.”
Nói rồi anh lấy một chút huyền hồ và ích mẫu thảo đưa cho người mẹ, dùng để bổ máu.
Người mẹ vội đưa con gái tới tiệm cơm bên cạnh. Không tới mười phút sau thì liền bưng một bát trứng trụng nước sôi nóng hỗi quay lại, vì thêm hai vị thuốc nên mùi thơm đặc biệt.
Cô bé vốn đau bụng dưới ngửi thấy mùi này thì liền có cảm giác muốn ăn, nhịn cơn đau mà từ từ uống canh, sau đó ăn hết trứng ở trong bát.
Cô bé chỉ thấy bụng ấm lên, cơn đau ở bụng dưới cũng đã tự nhiên biến mắt, không khỏi vui mừng: “Mẹ, bụng con không đau chút nào nữa.”
“Thật sao?”
Vốn không ôm chút hy vọng nào cả, lúc này người mẹ lại không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt vui mừng, sau đó cảm ơn Lâm Vũ rối rít: “Cảm ơn cậu nhé, bác sĩ. Đúng là thần mà, chỉ thêm chút thuốc và hai quả trứng gà liền khỏi rồi!”
“Khách sáo rồi.” Lâm Vũ cười cười, dặn: “Từ sắc mặt của cô bé mà thấy, cơn đau bụng kinh của con bé là do dạ dày yếu, dinh dưỡng không đủ, khí hư máu ít, do mắt máu nhiều mà gây nên.
Vậy nên dùng thức ăn để chưa là sẽ khỏi. Sau này lúc đi ngủ nhớ giữ ấm cho bụng, nhớ ăn cơm đúng giờ.”
“Biết rồi, cảm ơn anh, đại ca.”
Cô bé cười ngọt ngào với Lâm Vũ một cái, khiến Lâm Vũ thấy thoải mái. Sự bực bội lúc nãy ở Shangri-la liền biến mắt.
Lâm Vũ từ chối với người mẹ trung niên, kiên trì không nhận tiền khám, vì nụ cười của cô bé đã đủ để trả rồi.
Sau khi tiễn cặp mẹ con đi, Lâm Vũ mới xin lỗi Lôi Tuần bọn họ: “Ngại quá, để hai người đợi rồi. Vị đại ca này là?”
“À, đây là đại ca Lịch Thần Sinh, là một bộ đội dưới trướng của lãnh đạo cũ của tôi.” Lôi Tuần vội giới thiệu: “Lịch đại ca, đây là người mà tôi đã nói với anh, Hà huynh đệ, Hà Gia Vinh.”
“Xin chào Hà tiên sinh.” Lịch Thần Sinh vội đứng dậy gật đâu, trên mặt không có nhiều cảm xúc lắm.
Anh làm người trầm ổn khiêm tốn, không giỏi diễn đạt cảm xúc.
Dù trên mặt không có vẻ mặt gì nhưng trong lòng lại vô cùng tôn trọng Lâm Vũ.
Lúc đầu nghe thấy Lôi Tuấn giới thiệu còn thấy hơi khoa trương, hơi nghỉ ngờ Lâm Vũ, nhưng cảnh lúc nãy Lâm Vũ đúng là xuất sắc. Quả thực đã làm anh kinh ngạc, giống như làm ảo thuật vậy, chỉ một bát trứng thuốc mà đã chữa khỏi bệnh rồi.
“Xin chào Lịch đại ca, lưng anh có vấn đề, cũng nhiều năm rồi nhỉ?” Lâm Vũ thân thiện nói.
“Sao… sao cậu biết lưng tôi có vấn đề?” Lịch Thần Sinh kinh ngạc nói.
Phải biết lưng gù rất thường gặp, đừng nói là tuổi này của hắn, mà những người trẻ tuổi hơn do thường chơi máy tính mà bị gù rất sớm, cỗ hướng về trước, hơn nữa anh vẫn luôn cố ưỡn thẳng người, cố để lưng mình không bắt mắt như vậy.
Không ngờ vẫn bị Lâm Vũ nhìn một cái liền nhận ra.
“Lịch đại ca, thực ra lưng gù bình thường và lưng gù do bị thương có khác biệt rõ ràng. Ít nhất đối với tôi mà nói, nhìn một cái liền nhận ra được.” Lâm Vũ cười lớn nói.
“Thế nào, Lich đại ca, tôi đã nói y thuật của Hà thần y cao siêu rồi nhỉ.” Lôi Tuần cười tươi, giọng nói có chút tự hào, vội hỏi Lâm Vũ: “Gia Vinh, vậy bệnh của Lịch đại ca, cậu chữa được không?”
“Có thì có, nhưng có thể phải chịu khổ chút.” Lâm Vũ nói.
“Nhiều năm như vậy, có khổ nào mà tôi chữa trải qua? Chỉ cần không chết là được.” Lịch Thần Sinh lúc nói thì có chút hào khí, trước mắt lại hiện lên những tháng ngày bom đạn liên miên.
Thậm chí trong mắt anh, sống chết cũng đã không quan trọng nữa, nhưng anh phải sống tiếp, sống để tìm lại con gái.
“Được, nếu đã như vậy thì Lịch đại ca, tôi đảm bảo với anh, tôi châm mấy kim xuống thì đảm bảo anh sẽ hết bệnh.” Lâm Vũ cười nói.
“Thật, thật sao?” Lịch Thần Sinh hơi kích động. Nhiều năm như vậy rồi, cái lưng này của anh cứ đến lúc trời mưa là lại đau, việc nặng gì cũng không làm được, nhìn giống người bình thường nhưng thực ra đã như phế nhân rồi.
So với lúc ở trong quân đội không gì là không làm được thì quả thực khác biệt trời đất.
Thậm chí anh có mấy lần muốn chết, nhưng vì con gái mà lại cắn răng kiên trì tiếp.
“Phiền anh cởi áo ra đi.”
Lâm Vũ vừa nói vừa tìm kim nhỏ và đèn cồn.
Lịch Thần Sinh vội làm theo lời Lâm Vũ mà cời áo ra, liền lộ ra nửa người trên toàn là vết thương.
Chỉ thấy cơ bắp của anh săn chắc, đường nét rõ ràng, bên trên đầy những vết sẹo dài hoặc tròn, nhìn là biết là người từng trải qua mưa đạn, vào sinh ra tử.
“Bây giò thời đại hòa bình, vẫn có chiến tranh sao?” Lâm Vũ chau mày kinh ngạc nói.
“Gia Vinh, cậu ở vùng bụng tổ quốc, sao biết được nguy hiểm nơi biên giới chứ. Có những việc truyền thông không nói, không có nghĩa là không có.” Lôi Tuần cảm khái nói.
Lâm Vũ gật đầu, nội tâm không khỏi kính phục. Đúng thế, bóng tối thực ra vẫn luôn tồn tại, không nhìn thấy chỉ là được những quân nhân kiên cường này chặn lại mà thôi.
Cột sống dưới cổ Lịch Thần Sinh hơi gồ lên, vưa nhìn liền biết do vết thương ngoài tạo nên. Dù bây giờ vẫn có thể hoạt động bình thường nhưng kinh mạch bị tác, thời gian lâu thì sớm muộn cũng sẽ bị liệt.
Lâm Vũ sờ vào cột sống lồi lên, xác nhận độ cong thì lấy một cây kim nhỏ hơ đốt trên đèn cồn, nhân lúc còn nóng mà châm kim lên huyệt vị ở hai bên xương sống của hắn, đồng thời ép linh khí của mình lên, một luồng khí màu xanh ngọc thuận theo kim bạc mà từ từ đi vào người Lịch Thần Sinh.
Lâm Vũ châm liên tiếp hai mươi cây kim lên lưng Lịch Thần Sinh, rồi nói: “Lịch đại ca, tiếp theo sẽ hơi đau, hy vọng anh nhịn chút.”
“Được!” Lịch Thần Sinh kiên định nói, lúc này anh chỉ thấy sau lưng nóng lên, máu trong người như sôi lên không ngừng.
Tay phải Lâm Vũ xoa lên khớp xương lồi lên của Lịch Thần Sinh, sau đó xác định được góc độ, cổ tay run lên một cái, bàn tay dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nè, Lịch Thần Sinh liền ưỡn thẳng cột sống.
Lực tay này của Lâm Vũ mạnh, nếu đổi lại là người bình thường thì có thể sẽ đau đến ngắt đi, nhưng Lịch Thần Sinh chỉ run lên và kêu một tiếng mà thôi.
Lâm Vũ lại sờ lên chỗ cũ lần nữa, không khỏi thở phào một hơi.
Một lát sau thì liền rút mấy cây kim ra, cười nói: “Lịch đại ca, bây giờ anh thử xem thế nào?”
Lịch Thần Sinh lúc này vội ưỡn người, phát hiện xương sống của mình có thể ưỡn thẳng rồi, hơn nữa cơn đau trên người hoàn toàn biến mát, liền hưng phấn nói: “Tôi đây là khỏi… khỏi rồi?”
“Ừ, xem như là vậy đi. Còn cần uống hai thang dược thảo bồi bổ chút, còn có hai ngày nay cố gắng đừng vận động kịch liệt.”
Lâm Vũ cười nói.
“Cảm ơn Hà tiên sinh.” Lịch Thần Sinh quay đầu qua, kính lễ với Lâm Vũ. Trình độ văn hóa của anh không cao, đây là phương thức biểu đạt lòng biết ơn cao cả nhất của hắn.
“Gia Vinh, cậu xem như là đã cứu nửa cái mạng của Lịch đại ca rồi.” Lôi Tuấn cũng vô cùng cảm kích Lâm Vũ, tiếp đó anh giống như nhớ tới gì đó, hỏi: “Đúng rồi, Gia Vinh, cậu quen nhiều người ở Thanh Hải, có thể giới thiệu công việc cho Lịch đại ca không? Anh ấy tới Thanh Hải tìm con gái, có thể phải ở đây lâu, tốt nhất có thể bao ăn bao ở ấy.”
“Hả?” Lâm Vũ nghe vậy thì nói: “Nếu Lịch đại ca không chê thì chỗ tôi đang thiếu người, có thể ở lại chạy vặt giúp tôi, việc ăn ở lương thưởng, đều dễ bàn.”
“Áy, vậy thì tốt quá rồi. Lịch đại ca, anh thấy thế nào?” Lôi Tuấn không khỏi thở phào.
Có Lâm Vũ chiếu cố thì anh cũng yên tâm rồi, cũng xem như không uỗng công sự ủy thác của lãnh đạo cũ.
“Không thành vấn đề!” Lịch Thần Sinh liền gật đầu. Anh có ấn tượng rất tốt với Lâm Vũ, tất nhiên cũng muốn ở lại.
“Hà tiên sinh, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến!”
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng nói vang vọng.
Chỉ thấy bên ngoài có ba chiếc Sedan màu đen, có hơn mười người đi xuống, trong đó người dẫn đầu chính là Tăng Lâm.
Sau khi nhìn thấy Lâm Vũ thì trong mắt hắn xet lên tia giận giữ.
Người của mình lúc nãy đã chịu thiệt dưới tay anh, tất nhiên hắn vô cùng không vui.
“Ngại quá, chỗ tôi còn có người bệnh.” Lâm Vũ nhận ra Tăng Lâm thì không nhanh không chậm mà đáp một câu.
Lôi Tuấn và Lịch Thần Sinh nhìn nhau một cái, nhìn ra được đám người này không thân thiện.
“Hà tiên sinh, nói trước, tôi khuyên cậu vẫn là hợp tác một chút, nếu không làm cậu bị thương thì không tốt rồi!”
h Tăng Lâm trầm giọng, thầm quyết tâm. Nếu Lâm Vũ không hợp tác thì nhất định sẽ cho anh biết mặt.
Lúc nãy bốn năm người của hắn ở dưới lầu một không làm gì được Lâm Vũ, nhưng bây giờ là mười mấy người, hơn nữa quan trọng nhát là có Tăng Lâm hắn ở đây.
Thân thủ của Lâm Vũ dù lợi hại, nhưng hắn không cho rằng có thể vượt qua mình.
Hơn nữa lúc nãy hắn đã thăm dò rõ ràng gia cảnh của Hà Gia Vinh. Giả cảnh bình thường, kinh nghiệm bình thường, quỹ đạo cuộc đời rất giống với đa số trạch nam. Điều không giống là anh may mắn mà cưới được một cô vợ đẹp như hoa, những cái khác thì không có gì hơn người.
Vậy nên hắn thấy khó hiểu, nếu như tên Hà Gia Vinh này chưa từng đi bộ đội, cũng chưa từng học võ thì sao lại đánh hạ thuộc hạ của hắn được.
“Tôi khuyên anh từ đâu tới thì về lại đó đi, nếu không tôi làm anh bị thương thì cũng sẽ không phụ trách đâu.” Lâm Vũ không thèm ngắng đầu, lo thu dọn kim và đèn cồn trên bàn.
“Hà tiên sinh, tôi biết cậu đánh giỏi, Tăng mỗ cũng muốn thử vài chiêu.”
Tăng Lâm nói rồi cởi áo vest ra, ném qua một bên, chỉ còn chiếc áo sơ mi, lạnh giọng nói: “Đừng nói máy người chúng tôi uy hiếp cậu, chúng ta đấu đôi. Tôi thắng rồi thì cậu đi theo tôi.
Tôi thua thì mặc cậu quyết định.”
Lâm Vũ do dự một lát, xem ra hôm nay không ra tay thì không đuổi họ đi được, thế là liền gật đầu, định đồng ý.
Ai ngờ Lịch Thần Sinh bên cạnh đột nhiên nghiêm giọng: “Chỉ mây tên tép riu các người thì đâu cần tiên sinh chúng tôi ra tay.
Tôi đấu với cậu, vẫn dễ chán!”
Nói xong anh liền chuẩn bị, dùng cơ thể đầy sẹo, ngửa đầu ưỡn ngực mà đứng chắn lên trước, khí thế phi phàm.