Chương 863: Khi còn học đại học, mỗi lần tâm trạng anh không tốt Diệp Thanh My sẽ đêu nói câu đó. Nói xong những lời này, trong mắt Diệp Thanh Phàm lóe lên một tia cảm xúc kỳ lạ, ánh mắt không được gọi là sắc bén nhưng lại trực tiếp đâm vào sâu trong nội tâm của Lâm Vũ. Đối mặt với ánh mắt này, Lâm Vũ không khỏi có chút bôi rồi, giỗng như bị nhìn thấu vậy. Nếu đồi thành Lâm Vũ trước đây thì chắc chắn anh sẽ mỉm cười mà nói _ rằng: “Không cần đâu, vẫn là để anh mời em.” Nhưng anh biết bậy giờ mình không phải, vì vậy anh liền gật đầu đồng ý: “Được, anh muốn ăn bít tết!” “Được!” Diệp Thanh Mi nhẹ giọng đồng ý, trên mài! cũng không có chút khác thường nào. Một bông tuyết rơi trên hàng lông mi dài của cô, trong mắt hiện lên ý cười, nuông chiều nhìn Lâm Vũ, như là đang nhìn một đứa trẻ với đầy tình yêu thương. Bởi vì sau hai cái giao lộ nữa có một trung tâm mua săm lớn cho nên hai người bọn họ không. bắt taxi, bất chấp tuyết rơi mà chậm rãi đi bộ dọc theo con đường ngập tuyết trắng. Lúc này Diệp Thanh Mi muốn thu tay lại, nhưng tay của Lâm Vũ vẫn luôn giữ chặt lấy, không có dấu hiệu muốn buông ra. Vào giờ khắc này, anh không muốn nghĩ xem mình xứng với ai hay có lỗi với ai, lúc này anh chỉ muôn cùng. Diệp Thanh Mi đi hết con đường ngắn ngủi này. Có lẽ trong cuộc sống của chúng ta sẽ có một số tiếc nuôi khó mà bù đắp được, nhưng Ít nhất cũng có thê dùng những an ủi nho nhỏ này mà tiếp tục chống đỡ đề đi tiếp. Gió bỗng trở nên yếu hơn, bông tuyết lã chã rơi trên đường rât nhiêu. Chúng rơi trên ngọn cây, trên ô che của người đi đường, trên vai của Lâm Vũ và Diệp Thanh MI. Lâm Vũ cảm thây cả thê giới dường như yên lặng trong chốc lát, yên tĩnh đến mức chỉ có tiêng tuyết rơi, chỉ có tiếng xột xoạt khi giâm lên tuyết của anh và Diệp Thanh MI. Anh không khỏi siết chặt tay Diệp Thanh MI, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muôốn cử tiếp tục như thế này. Sau khi họ đến trung tâm mua sắm, trên vai, trên đầu thậm chí cả lông mày của hai người đều có tuyết. “Ngốc quá!” Diệp Thanh Mi nhìn vẻ mặt có chút buồn cười của Lâm Vũ, không khỏi thích thú, cô nhẹ nhàng đưa tay ra lau bông tuyết trên mặt anh, đặt bàn tay âm áp lên khuôn mặt lạnh lẽo của anh rồi cười nói: “Có lạnh không?” “Không lạnh!” Lâm Vũ cười lắc đầu, khi ở bên cô, cả trái tim anh đều trở nên ấm áp. Ăn xong, cả hai thuận tiện đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại. Vì mẹ của Lâm Vũ, còn cả bố vợ và mẹ vợ của Lâm Vũ sắp đến nên Diệp Thanh Mi đã chu đáo mua một số đồ dùng hàng ngày như bàn chải đánh răng, khăn tâm và dép bông về. Sau khi hai người mua sắm xong, sắc trời cũng đã tôi hơn một chút, Lâm Vũ đang định bắt taxi, nhưng điện thoại đột nhiên lại vang lên, là Tiết Thắm gọi đến. Trong khoảng thời gian này, Tiết Thâm luôn bận rộn với việc mở rộng thị trường của công ty, cũng rất ít khi liên lạc với anh, đương nhiên có lẽ cũng là do Giang Nhan đã đến kinh đô, cô biết Giang Nhan ghét mình nên mới không muôn gây thêm rắc rồi nào cho Lâm Vũ.