Chương 880: “Cầu hôn? Nhưng không phải nhà họ Trương nói chuyện này đề năm sau rôi nói sao?” Trương Hựu Tư khó hiểu hỏi, Trương Hựu An nói rằng Trương Dịch Đình là con trai mình, là đối tượng kết hôn của Sở Vân Vi. “Đã là lúc nào rồi còn để qua năm mới!” Trương Hựu An vôi vàng nói: “Bây giờ nhà họ Sở là tất cả hy vọng của chúng tai” Đền tôi, quả nhiên giỗng như Trương Hựu An đã nói, nhà họ Trương nhận được thông báo rằng việc thăng chức của Trương Hựu An đã thất bại rồi, con trai của ông ta cũng bị đoàn cảnh vệ đình chỉ vì lý do không TỐ, tương lai tươi sáng của anh đã xuông dỗc không phanh. Từ đó, nhà họ Trương dường như đã thật sự bước vào một mùa đồng lạnh giá, năm nay đối với bọn họ mà nói, e rang sẽ khó khăn hơn bất kỳ năm nào. Vào ngày hai mươi tám âm lịch, mẹ của Lâm Vũ, mẹ vợ bồ vợ anh và cả Giai Giai cùng đến kinh đô. Lâm Vũ đưa Giang Nhan và Diệp Thanh Mi đến sân bay đón, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia, trong lòng Lâm Vũ như bị thứ gì làm xúc động, anh ôm châm lây từng người một. Mẹ anh kéo lây tay Lâm Vũ không muôn buông ra, nhìn anh không chớp mắt, hai mất bà đỏ bừng, có lẽ từ lâu bà đã coi “Hà Gia Vinh” như con ruột của mình. Buồi tối cả nhà ngồi quây quần bên nồi lầu vừa thưởng thức vừa nói chuyện rôm rả. “Ôi, không ngờ con rễ của ta lại có uy lực lớn như vậy, đến kinh đô còn có thể làm nên một gia nghiệp lớn như vậy! Giang Kính Nhân lúc ăn cơm không ngừng rung đủi đắc ý, trong lòng hài lòng khó tả: ” Lúc đó ta một mực gả Giang Nhan cho con, đứng là điêu đúng đắn nhát trong cuộc đờiÌ” “Được rồi, ông đừng có đắc ý nữa. Không biết người bảo thủ nào lúc đó đã mạnh mẽ phản đối!” Lý Tố Cầm trừng mắt nhìn ông. Hồi đó, Giang. Kính Nhân cật lực phản đối việc gả Giang Nhanh cho Lâm Vũ. “Bài! Bà đang nói lung tung cái gì đấy!” _ Giang Kính Nhân trợn tròn mắt, một người luôn sợ vợ như ông lần đầu tiền dám nói chuyện với vợ như thế này. “Bó, đề phụ nữ bọn họ nói chuyện với nhau đi, đối đây, con cho bố xem thứ tốt” Lâm Vũ vội vàng vậy tay với n9 Kính Nhân rồi dân ông vào phòng ngủ. “Gia Vinh, nếu không phải con ra tay ngăn cản, hôm nay bồ không đánh mẹ con không được! Nhóm đàn bà này, cả ngày nói hươu nói vượn!” Giang Kính Nhân lâm bầm, giả bộ khó chịu. “Được nôi, bô, đừng chấp nhặt với mẹ làm gì Lâm Vũ bị ông làm cho buôn cười, cảm thấy được giống bản thân mình khi khoác lác, nói xong liền lầy thanh kiếm Thuần Quân ra đưa cho ông xem. Là một nhà chơi đồ cổ từng trải, khi nhìn thậy thanh kiếm, Giang Kính Nhân liền nhìn đến không chớp mắt, lập tức đeo kính lão lên, hai tay câm lẫy thanh kiếm, cảm thán một hơi: “Trời ơi, trời ơil Cổ kiếm Thanh Đồng! Cái này còn gây chân động hơn cả _ Minh Thư Thiệp nữal “ “Kiếm Thuần Quân của Việt vương Câu Tiễn!” Lâm Vũ cười nói. “Thuần Quân?” Vẻ mặt Giang Kính Nhân lại thay đổi, ông đặt thanh kiếm xuống giường cần thận quan sát, đôi tay chạm vào thanh kiêm khẽ run lên. Có lẽ đối với ông và Lâm Vũ, đây là một kiệt tác, những đối với nhà họ Trương, đó là một thảm họa.