Nếu như không phải Trần đại thiếu hạ thủ lưu tình, Uông Bộ Lao không chỉ là gảy mấy cái xương đơn giản như vậy. Một cước bị mất mạng, đối với Trần Thanh Đế mà nói cũng không phải việc khó gì.
- Thanh Đế, con...
Cổ Thiên Cầm như thế nào cũng không nghĩ tới Trần Thanh Đế lại đột nhiên động thủ, còn gọn gàng như thế, ngay cả nàng cũng không có kịp phản ứng.
Càng thêm không nghĩ tới, thân thủ của Trần Thanh Đế lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
Lời nói không dễ nghe, Trần đại thiếu ngay cả một đứa con gái yếu ớt cũng cưỡng gian không được a. Hơn nửa năm trước, Hoàng Dĩnh chính là ví dụ sống.
- Mẹ, không có việc gì, có con ở đây rồi.
Trần Thanh Đế quay đầu lại nhìn Cổ Thiên Cầm nhẹ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt. Lập tức, ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, đã rơi vào trên người mọi người, lạnh giọng nói ra:
- Tiếp theo, chúng ta tới thảo luận một chút, có quan hệ vấn đề lui cổ.
Đang khi nói chuyện, Trần Thanh Đế nhấc Dương Thủ Đãi đã nhập vào bàn hội nghị lên, nhét tới bên người Uông Bộ Lao. Những người khác thấy vậy, ngay ngắn lui về phía sau, trực tiếp thối lui đến góc tường.
Hiện tại, sắc mặt của mọi người đang ngồi, tất cả đều phi thường khó coi. Nhất là những người bị Lữ gia thu mua, kiên trì lui cổ kia, sắc mặt càng khó coi.
Bọn hắn là bị Lữ gia đón mua, mới muốn lui cổ. Không thấy được Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao bị đánh thành như vậy sao, bọn hắn cũng không muốn trở thành kế tiếp.
Không sợ hãi mới là lạ.
Càng đáng chết hơn chính là, bị Trần đại thiếu đánh là đánh không, giết cũng là chết vô ích.
- Tất cả mọi người không phải sợ, cách làm của hai người bọn họ thật sự là quá phận, cho nên ta mới ra tay giáo huấn bọn hắn thoáng một phát.
Trần Thanh Đế nhíu mày, kéo qua một cái ghế, ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Các vị cũng đừng đứng, ngồi đi.
- Trần đại thiếu, chúng ta đứng là được, đứng là được...
Hiện tại ai còn dám ngồi? Vạn nhất thật sự ngồi xuống, Trần đại thiếu lại đột nhiên tìm lý do bão tố, vậy bọn họ chẳng phải là rất oan uổng sao?
- A? Nguyên lai các ngươi thích đứng?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Tốt rồi, hiện tại nói cho ta biết, ai muốn lui cổ, muốn lui cổ đứng ở bên trái.
- Ta muốn lui cổ, coi như là ngươi đánh chết ta, ta cũng muốn lui cổ...
Dương Thủ Đãi nghiến răng nghiến lợi nói.
- Con mẹ nó, lão tử biết rõ ngươi muốn lui cổ, cho dù ngươi không lui, lão tử cũng sẽ cho ngươi xéo đi.
Trần Thanh Đế giơ chân lên, nhắm ngay mặt của Dương Thủ Đãi hung hăng đạp xuống, chửi ầm lên.
Nhìn Dương Thủ Đãi bị đánh lần nữa, Uông Bộ Lao trọng thương nằm trên mặt đất, trong lòng run lên, muốn nói lại cái gì cũng nói không nên lời, hắn sợ bị đánh.
- Uông Bộ Lao đúng không, ngươi cũng xéo đi, lão tử đồng ý cho ngươi lui cổ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn quét mọi người:
- Trong các ngươi không phải có rất nhiều người muốn lui cổ sao? Hiện tại làm sao vậy? Tranh thủ thời gian, hiện tại muốn lui cổ thì tranh thủ thời gian đứng ra.
- Ta lui cổ...
Sau một lát, một nam tử hơn năm mươi tuổi, cắn răng đứng dậy. Đi tới bên trái của Trần Thanh Đế.
- Ta cũng muốn lui cổ...
Đã có một cái dẫn đầu, cổ đông bị Lữ gia thu mua, tất cả đều bày ra bộ dáng không sợ chết, đứng dậy.
- Ta cũng lui...
[ truyen cuatui ʘʘ net ] Lúc này, người bảo trì trung lập, cũng bắt đầu lựa chọn lui cổ.
Mà cái thứ nhất đứng ra, rất hiển nhiên là hạch tâm trong phái trung lập. Hạch tâm đều lui, những người khác cũng đều lộ vẻ do dự, cuối cùng cắn răng một cái lựa chọn lui cổ.
- Ân, còn ai nữa không?
Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, đã rơi vào trên người một phần tư cổ đông ủng hộ Cổ Thiên Cầm còn lại, thản nhiên nói:
- Các ngươi ai còn muốn lui cổ?
- Đã không còn sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Người lưu lại, không nên nghĩ đến về sau nói điều kiện gì, muốn giành quyền lợi nhiều hơn, cổ phần công ty...
- Cho nên, ta xin khuyên một câu...
Ánh mắt Trần Thanh Đế sắc bén, nhìn một phần tư cổ đông còn lại, nói ra:
- Người có cách nghĩ này, ta khuyên hắn hiện tại vẫn là lui ra a.
Chữ lợi đi đầu.
Đối với tuyệt đại đa số thương nhân mà nói, lợi ích vĩnh viễn đều là đệ nhất.
Những người ủng hộ Cổ Thiên Cầm kia, ngoại trừ chiếm hữu cổ phần công ty ít ra, cũng đều ôm một cách nghĩ. Đó chính là, chúng ta ở lại, có phải nên cho chúng ta một ít chỗ tốt hay không?
Chúng ta lưu lại, là có điều kiện.
- Thanh Đế...
Sắc mặt Cổ Thiên Cầm khó coi không thôi, nhịn không được mở miệng ngăn cản.
- Mẹ, mẹ yên tâm, con tâm lý nắm chắc.
Trần Thanh Đế quay đầu, nhìn Cổ Thiên Cầm mỉm cười, lắc đầu, lập tức nhìn về phía một phần tư cổ đông còn lại:
- Tất cả các điều kiện trước kia mẹ của ta đáp ứng các ngươi, từ giờ trở đi hết hiệu lực, muốn lui muốn lưu, mau chóng lựa chọn.
- Chủ tịch, cái này...
Trần Thanh Đế vừa dứt lời, trong một phần tư cổ đông có không ít người, sắc mặt đều biến đổi, chất vấn Cổ Thiên Cầm.
Rất hiển nhiên, Cổ Thiên Cầm đồng ý cho bọn hắn cái gì đó.
- Nghe theo Thanh Đế nói.
Cổ Thiên Cầm thở dài một hơi, trong nội tâm vô cùng thất vọng. Nếu như những người kia không phải vì nàng khai ra điều kiện, há có thể tiếp tục lưu lại sao?
Cổ Thiên Cầm cũng đã thấy ra, dù sao đã có nhiều người lui cổ như vậy, còn lại % cổ phần công ty, lui thì lui, cũng không anh hưởng nhiều bao nhiêu nữa.
Quả nhiên, sau khi Cổ Thiên Cầm vừa mới nói xong, trong đó có một nửa cổ đông, tất cả đều lựa chọn lui cổ.
Tất cả bọn hắn đều là bởi vì Cổ Thiên Cầm hứa hẹn, mà lưu lại ủng hộ Cổ Thiên Cầm, căn bản là chưa nói tới trung tâm gì. Hiện tại hứa hẹn không có, bọn hắn có thể không lui cổ sao?
- Các ngươi... Các ngươi những gia hỏa vong ân phụ nghĩa này.