- Lưu Yên Các bề ngoài là thanh lâu, nhưng còn ngầm làm một loại kinh doanh khác.
Hồ Phụng Kiều đưa tay trái lên khẽ cứa qua cổ.
Đường Kính Chi tròn mắt chấn động.
- Ngươi đoán đúng rồi đấy.
Hồ Phụng Kiều cười tủm tỉm, chân nọ vặt lên chân kia, đá nhẹ vào chân bàn, tiếng thình thịch khe khẽ như đá vào tim Đường Kính Chi, sóng mắt long lanh lưu chuyển, tựa như một đứa bé vô tư, lại giống như một thiếu phụ bất cần đời:
- Đã hiểu vì sao Lưu Yên Các không có quan viên chống lưng vẫn có thể thành thanh lâu lớn nhất Lạc thành mà không kẻ nào dám sinh sự, cũng không kẻ nào dám cưỡng ép Đỗ Phiêu Phiêu rồi chứ? Hơn nữa không chỉ ở Lạc thành, ở kinh thành cũng có thanh lâu của chúng ta. Hiện ngươi còn một cơ hội nữa để thay đổi ý kiến đấy, giúp ta trừ Dư Hồng Nương, mạng lưới tình báo của chúng ta có thể thăm dò tin tức giúp ngươi ...
Nói tới đó thổi một hơi mang theo hương thơm mê người kia, dụ dỗ:
- Còn có thể cho ngươi hưởng trọn khoái lạc nhân gian.
Thảo nào Đỗ Phiêu Phiêu tuy một mà là hai, đây hẳn là biện pháp che mắt thiên hạ, hôm đó Hồ Kiều Kiều nói bỏ Lưu Yên Các, Hồ Phụng Kiều lại có phản ứng lớn như vậy, Đường Kính Chi hít sâu một hơi, điều này quá bất ngờ, có điều y vẫn kiên quyết từ chối:
- Tại sao chúng ta không nói chuyện ngược lại, Kiều Kiều là nương tử của ta, nếu cô nương coi ta là người thân, hãy từ bỏ ân oán này.
- Không thể!
Hồ Phụng Kiều chém đinh chặt sắt nói, sau đó thuận tay ném gói thuốc ra người:
- Ngươi đã không đồng ý, vậy chúng ta không còn gì để nói nữa, tỷ tỷ ta gả cho ngươi, ta không hại ngươi, nhưng Dư Hồng Nương đó, ta sẽ không bỏ qua. Nể mặt ngươi là tỷ phu của ta, ta cung cấp cho ngươi một tin miễn phí, Trương Thiếu Kiệt tới rồi, lần này số cao thủ hắn dẫn theo còn đông hơn lần trước, phải tới ba trăm người đó ... Hi hi, ngoài ra còn có một tin vui lắm, nô gia nhận bạc của Điền Cơ, đồng ý đối phó với các ngươi.
Đường Kính Chi cả kinh, đang sững sờ thì Hồ Phụng Kiều đứng dậy, yểu điệu đi tới gần, mùi thơm cơ thể cực kỳ dụ hoặc kia làm tim Đường Kính Chi đập rộn lên, mùi thơm nay khác với mùi thơm trên người Chu Quế Phương, có cái gì đó khiến đầu óc người ta như gặp ảo giác.
Thái độ lạnh giá trước đó của Hồ Phụng Kiều thay đổi hẳn, đôi mắt ôn nhu như nước, có vài phần giống tỷ tỷ nàng, giọng nói nũng nịu khiến nam nhân như có mèo cào trong lòng:
- Tỷ phu không đồng ý cũng tốt, nếu không nô gia coi thường tỷ phu đó, hơn nữa không đồng ý tiếp theo trò chơi mới vui, mới thú vị! Hi hi hi ...
Trong tiếng cười trong trẻo như chuông ngân, Hồ Phụng Kiều thi triển khinh công như quỷ mị biến mất.
Hồ Phụng Kiều đi một lúc rồi Đường Kính Chi vẫn ngồi đó mày nhíu chặt, xem ra từ miệng nữ tử tâm tính bất thường này không hỏi được gì rồi, Ngọc Nhi có vẻ không biết gì cả, chỉ còn cách đợi lên kinh thành tìm Hồng Phong mới có đáp án.
"Trương Thiếu Kiệt, sắp đến rồi, nơi này không thể ở lâu!" Đường Kính Chi thu lại tâm tình, vội vàng xuống lầu.
Đường Kính Chi quay về khách sạn một lúc thì Ngọc Nhi và Đường Uy dẫn mấy người làm của hiệu y phục kéo mấy cái xe tới, liền gọi hai người bọn họ vào phòng, kể lại chuyện đi gặp Hồ Phụng Kiều.
Nghe tin quả nhiên Trương Thiếu Kiệt đã tới, hơn nữa lần này dẫn theo nhiều người hơn, Ngọc Nhi đưa y phục cho Đường Kính Chi, giục:
- Nhị gia, không thể chậm trễ được nữa, chúng ta lên đường thôi.
Đường Kính Chi nhận lấy chiếc trường bào lót vài bông, bên ngoài là lụa mềm sang trọng mặc lên người:
- Đường Uy, trận chiến hôm qua chúng ta tổn thất ra sao?
- Vì đêm qua bọn nô tài cùng Hồng đại hiệp tấn công bất ngờ, hơn nữa đối phương là cung tiễn thủ, cận chiến không giỏi, chưa đánh đã lui rồi, cho nên chỉ có một người bị trọng thương, tám người bị thương nhẹ, không ảnh hưởng tới sức chiến đấu.
- Ừm, người bị thương nặng thì để lại khách sạn điều dưỡng cho tốt, bị thương nhẹ thì băng bó cẩn thận, tiếp tục lên đường.
Đường Kính Chi ra lệnh, lần này nhân số đối phương gấp mấy lần bọn họ, lại có không ít cao thủ, bên bọn họ phải tận dụng hết nhân lực có thể sử dụng.
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi dẫn ngựa rời khỏi thành bắc thì Đường Uy và mấy chục ám vệ cũng tới, Thiết Ngưu đi sau lưng Đường Kính Chi làu bàu :
- Năm nay sao thời tiết lại cứ trái khoáy như thế, vừa mới ấm lên một chút lại sắp có tuyết đổ xuống rồi.
Đường Kinh Chi dừng lại hỏi:
- Tuyết sắp rơi sao ?
Thiết Ngưu chỉ đám mây đen rất dầy từ phương bắc bay tới, trả lời:
- Nhị gia, nô tài lớn lên ở nơi này, nên hiểu thời tiết nơi đây, nhìn tốc độ đám mây kia thì biết gió thổi tới rất to, thế này tối đa một canh giờ nữa sẽ có tuyết rất lớn.
Đường Kính Chi trầm mặc, kẻ địch tới rất gần rồi, hôm nay sẽ phải đi cả đêm, trận tuyết này sẽ là phiền toái lớn, nhưng không còn cách nào khác:
- Đường Uy, mọi người đã có đầy đủ đồ giữ ấm rồi chứ?
- Bẩm Nhị gia, đủ rồi ạ.
- Thiếu một cái cũng không sao.
Ngọc Nhi mát mẻ nói :
- Có tên da dày không cần áo.
Mọi người cười ha hả, Thiết Ngưu bị trêu nhưng không giận cũng gãi đầu cười hì hì.
- Tốt, chúng ta xuất phát thôi, tranh thủ tận dụng trận tuyết này cắt đuôi kẻ địch.
Phất tay bảo mấy ám vệ đi trước mở đường, rồi quất mạnh mông ngựa, con ngựa trắng bị đau, tung vó phi về phía bắc.
Thiết Ngưu nói không sai bọn họ đi được một lúc thì tuyết lất phất rơi, ước chừng tới Thân ( -h pm), đám mây đen kia bay tới đỉnh đầu bọn họ, những bông tuyết phất phơ đó không lâu sau thành lông ngỗng rải đầy trời, ùn ùn đổ xuống, lại thêm cuồng phong rít gào, nhiệt độ giảm mạnh, mọi người phải lấy khăn quấn kín cổ chỉ để lộ ra đôi mắt, mặc dù thế nhưng Đường Kính Chi vẫn rùng mình, chỉ có bàn tay đeo găng làm bằng da báo là không cảm thấy lạnh.
Đi được hơn năm mươi dặm nữa, tới một ngã tư, Đường Kính Chi dừng lại, hét lớn hỏi Đường Uy:
- Ở đây có hai con đường, tình hình thế này nên đi đường nào?
- Nhị gia, đi đường bên phải xuyên qua rừng có thể tránh gió, đường trái gần hơn một chút nhưng lại là chỗ bằng phẳng.
Gió rất mạnh Đường Uy cũng phải nói to, đáp:
- Vậy chúng ta đi đường bên phải.
- Ai?
Đường Kính Chi vừa vung roi ngựa chuẩn bị lên đường thì Ngọc Nhi quát một tiếng, tiếp đó lòng bàn tay vỗ lưng ngựa, vọt lên cao hơn một mét, tay phải vung ra, ba mũi cương châm như điện xẹt bắn vào rừng cây bên cạnh.
"Á" có tiếng kêu thảm vang lên, tiếp đó "bịch" một cái, như có vật nặng từ trên cây rơi xuống, đập vào mặt đất.
- Để nô tài đi kiểm tra.
Có ám vệ tự động xuống ngựa, cẩn thận tiến vào rừng, một lát sau mang ra một cỗ thi thể.
- Kẻ này là thám tử của Trương Thiếu Kiệt?
Đường Kính Chi nhíu mày:
Trời lạnh như thế này chẳng ai đi ăn no rửng mỡ leo lên cây trong rừng ẩn nấp, hơn nữa nhìn hắn mặc y phục bó sát người, hông đeo cương đao, cũng không giống thợ săn.
Ngọc Nhi nhảy xuống ngựa, đi vòng quanh cái xác quan sát:
- Tên này ăn mặc giống với đám người đầu tiên tấn công chúng ta đêm qua, hẳn là người của Điền Cơ. Giờ mật thám của chúng đã bị ta giết, con đường lộ rồi, có lẽ chúng ta nên đi đường khác thôi.
- Di nương, thứ lỗi cho nô tài vô lễ, chắc chắn bọn chúng đã rải mật thám kín các con đường tới kinh thành rồi, chúng ta đi tới đâu dù giết mật thám của chúng hay không vẫn bị chúng phát hiện thôi
Đường Uy trầm ngâm:
- Nô tài cho rằng Trương Thiếu Kiệt đi tới đây thấy mật thám bị giết, không rõ chúng ta đi hướng nào, ỷ bản thân đông người sẽ chia ra truy sát, không bằng chúng ta lợi dụng đường rừng mai phục đánh cho chúng trở tay không kịp.
Đường Kính Chi do dự, phải nói Đường Uy hơi lớn mật, đừng nói Trương Thiếu Kiệt chưa chắc đã chia quân, dù có chia làm hai thì bên bọn chúng vẫn có ưu thế số lượng.
- Nhị gia, tỷ thiếp thấy cách này không tệ, chỉ cần chúng ta chuẩn bị kỹ lưỡng thì cho dù đối phương đông gấp đôi cũng không đáng sợ.
Hiển nhiên kế hoạch của Đường Uy rất hợp khẩu vị của Ngọc Nhi:
- Được, vậy chúng ta đi đường này.
Đường Kính Chi không thể tỏ ra nhát gan hơn nàng được, vả lại y không hiểu rõ thực lực của ám vệ bằng Đường Uy, tốt nhất nên nghe lời hắn.
Bọn họ vừa quất ngựa đi thì từng mảng tuyết lớn rơi xuống, che đi dấu vết trên mặt đất ....