- Giết.
Qua ba lượt mưa tên, ám vệ Đường gia đột nhiên từ dưới mặt đất nhảy lên, rút cương đao từ hai bên rừng xông tới, do trước đó bọn họ nằm trên mặt đất mai phục rất lâu, trên người phủ lớp tuyết dày cả tấc, nên mấy chục người vừa hò hét đứng dậy, tuyết rơi rào rào, cực kỳ thanh thế.
Phục kích quá bất ngờ làm hộ vệ Điền phủ trở tay không kịp, nhiều tên còn chưa kịp rút cương đao ra thì đã thành vong hồn trên đất tuyết, đám kịp phản ứng thì không có thủ lĩnh chỉ huy, tên đánh tên chạy rối loạn đội ngũ.
Nhân mã hai phe chém giết trên trên quan đạo, tiếng la hét làm tuyết đọng trên cành cây ven đường rơi xuống lả tả, Đường Kính Chi cũng bị một mảng tuyết lớn ụp xuống đầu, mặc dù trước đó y đã lấy tấm da báo làm chăn khoác lên người, nhưng vẫn bị tuyết chui vào tai vào cổ làm y rùng mình, thấy Ngọc Nhi vẫn đứng bên cạnh không ra tay thì giục:
- Ngọc Nhi, nàng không cần lo cho ta mau giúp họ đi.
Ngọc Nhi nhìn bốn xung quanh, thấy đối phương đã bị vây kín không có khả năng xông ra mới gật đầu rút kiếm nhập trận, Ngọc Nhi võ nghệ cao cường, mỗi lần vung kiếm lại có một kẻ mất mạng.
Nàng vừa gia nhập số lượng kẻ địch phía đối phương đã giảm mạnh, số còn lại không còn ý chí chiến đấu nữa, vội trèo lên ngựa muốn bỏ chạy.
- Muốn chạy sao?
Nhân số bọn họ ít hơn, Ngọc Nhi sao có thể để bọn chúng trốn thoát về báo tin cho Trương Thiếu Kiệt truy sát mình.
Chỉ thấy nàng khom lưng xuống, rút mấy mũi tên trên thi thể hộ vệ Điền phủ ném ra, hàn quang lóe lên, mấy tên vừa mới leo lên mình ngựa đều ngã xuống.
"Không đúng, sao trong đám này lại không có cao thủ?"' Trải qua liên tiếp mấy cuộc hỗn chiến mài rũa, Đường Kính Chi rõ ràng đã lớn gan hơn con mắt cũng có kinh nghiệm hơn, y đứng bên ngoài nhìn ra có điều không thích hợp.
Bên cạnh Trương Thiếu Kiệt có tên võ công cao cường, hôm đó hỗn chiến ở Lạc thành chỉ mới giết được tên, hơn nữa đám người này nhân số cũng ít, chẳng lẽ là bên mình giết nhầm người?
Nghĩ tới đó y vội kêu lớn:
- Ngọc Nhi giữ lại mấy kẻ ta muốn hỏi thăm chút tin tức.
Ngọc Nhi đáp lời, liên tiếp điểm trúng huyệt đạo của mấy người, chỉ chốc lát toàn bộ hộ vệ Điền phủ đã ngã trong vũn máu, Đường Uy thấy chủ tử đi ra, liền bẩm báo:
- Nhị gia, những kẻ này mạnh hơn đám cung tiễn thủ hôm qua tập kích chúng ta không ít, phía ta chết hai người, bị thương nặng ba người, thương nhẹ sáu người.
Đường Kính Chi nghe nói có người chết, biết đây là chuyện khó tránh khỏi, nhưng trong lòng vẫn đau lòng:
- Những người này trung nghia can đảm, không thẹn với Đường gia, ta sẽ không bạc đãi họ, đợi tới kinh thành rồi gửi cho người nhà của họ một trăm lượng mỗi người! Hiện tình thế cấp bách, tạm đào hố chôn bọn họ đã, sau này đưa về quê hương sau.
- Vâng!
Đường Uy nhận lệnh đi an táng cho người đã chết.
- Này con trâu ngu ngốc, ngươi để bị thương trong trận đánh thế này sao ?
Đường Kính Chi nghe giọng Ngọc Nhi thì quay lại thấy Thiết Ngưu, trán be bét máu, chân tập tà tập tễnh, đang ngượng ngịu phân bua :
- Lúc nô tài xông ra thì bước hụt xuống hố phủ tuyết, sau đó đập đầu vào tảng đá, cứ tưởng chết rồi cơ.
Ám vệ bên cạnh cười hô hố :
- Hắn còn chưa kịp đánh ai đã tự loại mình khỏi vòng chiến rồi.
- Bị ngã ? Không phải trước kia ngươi đút lót để được vào ám vệ đấy chứ?
Ngọc Nhi thở dài ngao ngán, không nghĩ đường còn xa mà hắn bị loại rồi, Thiết Ngưu rất khỏe đặc biệt là trong hỗn chiến thì tên này chẳng khác gì hung thần, thiếu đi hắn là thiếu một phần trợ lực:
Thiết Ngưu rất ấm ức, hắn cũng đâu có muốn, nhưng gần đây hắn sao ấy, cứ như bị quỷ ám, xủi xẻo liên tục.
Thời gian cấp bách Đường Kính Chi không đi tham gia chôn cất những ám vệ bỏ mình, tới trước mặt những kẻ còn sống tra hỏi, biết được bọn chúng là người Điền phủ và vì sao lại ít người như thế, y quay lưng đi chặt tay xuống.
Ngọc Nhi lau kiếm trên xác một tên hộ vệ Điền phủ, đi tới nói:
- Nhị gia, bọn chúng có tổng cộng một trăm người ..
Nàng vừa nói tới đó thì đằng xa có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới.
Đường Kính Chi giật mình, chẳng lẽ Trương Thiếu Kiệt đuổi tới rồi? Đoạn này đường vòng vèo, hai bên lại là cây che kín cho nên bọn họ chỉ nghe thấy âm thanh, không thấy người.
Ngọc Nhi vội tung mình vào rừng cây dắt hai con ngựa trắng đen của họ, Đường Uy thì quỳ xuống áp tai xuống mặt đất lắng nghe, khi Ngọc Nhi dắt ngựa ra thì hắn đứng dậy nói:
- Nhị gia, số lượng đối phương không nhiều, từ tới .
Đường Uy giỏi truy tung, thính lực cực tốt, nếu không phải hôm nay tuyết quá dày hắn có thể đoán được số lượng đối phương chênh lệnh không quá người, chứ không phải là khỏng hàm hồ thế này.
- Vậy hẳn là Trương Thiếu Kiệt không yên tâm cho nên phái người tăng viện rồi.
Đường Kính Chi suy đoán:
Nghe thấy số lượng đối phương không nhiều, Ngọc Nhi yên tâm đi tới phụ họa:
- Nhị gia nói rất có lý, tiếc là chúng ta không có thời gian chôn thi thể nữa, nếu không có thể phục kích thêm một chuyến.
- Đường Uy, bảo bọn họ dừng lại đi, đừng thu mũi tên nữa, chúng ta lên đường ngay thôi.
Cho dù đối phương chỉ có mấy chục người thì Đường Kính Chi cũng không muốn đánh, chưa nói tới tổn thất, đối phương còn rất có khả năng chỉ theo sau bọn họ không chém giết, lúc đó sẽ có một cái đuôi rất phiền phức.
Đường Uy nghe vậy vội triệu tập ám vệ vào rừng lấy ngựa, đợi hắn đi ra Đường Kính Chi đưa cho hắn một tờ ngân phiếu dặn:
- Đưa cho ba người bảo bọn họ đưa ba người bị thương nặng rời chỗ này tìm nơi chữa thương, đợi khỏi rồi về Lạc thành báo cáo.
Người của Đường gia đi không lâu, Phương Duệ dẫn người tới nơi, nhìn thấy phía trước có vô số thi thể, vội ra hiệu hiệu cả đoàn dừng lại.
- Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, đi xem trong rừng còn có kẻ mai phục không?
Phương Duệ quay lại chỉ ba tên đi đằng sau:
Ba tên đó nhìn thảm cảnh phía trước mắt trong lòng sợ hãi nhưng không dám kháng lệnh, nhảy xuống ngựa dè dặt tiến từng bước một, trước tiên xem xét thi thể, sau đó vào rừng tìm kiếm một hồi mới nhanh chân chạy về báo cáo.
Phương Duệ thấy an toàn rồi mới tới đích thân kiểm tra, sờ dấu màu trên thi thể vẫn còn ấm, biết người Đường gia đi chưa lâu, do dự một lúc cho tay vào lòng lấy ra một quả pháo trúc, đốt ngòi rồi ném mạnh lên không trung.
"Đùng!:
Một tiếng nổ lớn phát ra trên không, khói đen bốc lên lên rất cao.
Đám Đường Kính Chi đi chưa xa lắm nên nghe rõ tiếng nổ này, Ngọc Nhi biến sắc giục:
- Nhị gia, đám người phía sau tới nơi báo cho Trương Thiếu Kiệt đấy, chúng ta phải chạy nhanh lên mới được.
Đường Uy vẫn còn tiếc nuối nói:
- Bọn chúng thấy đồng bạn bị phục kích rồi sẽ không dễ mắc bẫy của chúng ta nữa.
- Không phải không có cái lợi, có tấm gương tày liếp đó bọn chúng cũng không dám truy sát quá gắt nữa.
Đường Kính Chi quất roi, con ngựa trắng tức thì tăng tốc tối đa.
Trương Thiếu Kiệt đang cưỡi ngựa phi nhanh, đột nhiên tai khẽ rung lên, kéo mạnh cương ngựa lại, quay sang nhìn nữ tử hắc y thần bí, nữ tử này là lâu chủ tổ chức sát thủ tên Yên Vũ lâu, khí thế trên người không kém, võ nghệ không dưới hắn.
Nữ tử hắc y đó không nói, chỉ khẽ gật đầu.
- Họ Đường đi đường kia, chúng ta đuổi theo.
Trương Thiếu Kiệt hô lớn, quay đầu ngựa chạy cắn rằng truy đuổi, cách xa như thế đừng nói là hộ vệ Đường phủ, tới những tên nhân sĩ võ lâm khác cũng không nghe thấy tiếng pháo trúc nổ, hoang mang nhìn hai người kia, nhưng không nói gì, quay đầu ngựa đuổi theo.