Đường Kính Chi khom lưng thi lễ:
- Học sinh Đường Kính Chi bái kiến Tô đại nhân.
- Ta hiện giờ là người mang tội, Đường cử nhân không cần khách khí.
Tô Bác không cao, người khá béo, mặt tròn tròn như phật Di Lặc, có điều do thời gian qua bị nhốt trong đại lao, ăn ngủ không tốt nên sắc mặt hơi nhợt nhạt, ông ta cúi mình xuống nói:
- Chủ ý của Đường cử nhân cứu mạng trăm người Tô gia, xin nhận của Tô mỗ một vái.
- Tô đại nhân khách khí quá.
Đường Kính Chi đáp lễ:
Tiêu công công cười lớn nói chen vào:
- Được rồi, được rồi, hai vị giờ đều ra sức cho hoàng thượng, đừng khách khí như thế, ngồi đi.
Ba người chia chủ khách ngồi xuống, Tô Bác lên tiếng trước:
- Lần trước Tiêu công công dẫn người của nội xưởng tới xét nhà, không mảy may tổn hại tới người nhà Tô mỗ, Tô mỗ xin tạ ơn.
Đường Kính Chi thầm cả kinh, nội xưởng, chẳng lẽ vị Tiêu công công này là người của nội xưởng?
Nội xưởng của Vương triều Minh Hà là cơ cấu không khác với Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng của triều Minh trong lịch sử Hoa Hạ là bao, đều phụ trách giám thị, điều tra, trấn áp hành vi phạm pháp của quan lại, nắm giữ cơ cấu này đều là tâm phúc thực sự của hoàng đế.
- Tô đại nhân là trọng thần trong triều, cha gia tới đây làm việc, tất nhiên phải ổn thỏa một chút.
Tiêu công công bình thản cầm chén trà lên nhấp một ngụm:
- Nếu Tô đại nhân thực lòng muốn tạ ơn cha gia, không bằng sau khi nam hạ tận lực vì hoàng thượng là được.
Tô Bác mặt cứng đờ, khẽ gật đầu.
Nhớ lại trước kia ông ta phản đối đương kim đăng cơ, ủng hộ Ngũ hoàng tử, giờ lại phải tới phương nam, giúp hoàng đế hóa giải nguy nan, nói ra đúng là sự mỉa mai lớn.
Có điều ông ta không cam tâm thì sao chứ, tính mạng cả nhà đang nằm trong tay người ta.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Qua cuộc trò chuyện, Đường Kính Chi thấy Tô Bác thực sự cảm kích với mình thì yên tâm, khâm sai nam hạ sẽ mang theo không ít Vũ Lâm quân hộ vệ, tới lúc gặp phải nguy nan, người này sẽ có ích lớn.
Ngồi ở Tô phủ chừng nửa canh giờ, Đường Kính Chi và Tiêu công công đứng dậy cáo từ, Tô Bác đích thân tiễn hai người ra cửa.
- Đường cử nhân, mai Tô đại nhân phải nam hạ rồi, ngài hẳn là cũng có việc phải chuẩn bị, cha gia không quấy nhiễu nữa, đi trước một bước đây.
- Tiêu công công mời.
Vị Tiêu công công này mặt lúc nào cũng cười thân thiện, nhưng Đường Kính Chi không dám xem thường hắn, tên này rất có khả năng là kẻ tiếu diện hổ.
Hổ biết cười, ám chỉ kẻ ngoài nói cười vui vẻ, bên trong nham hiểm độc ác.
Đợi Tiêu công công đi trước một đoạn, Đường Kính Chi mới đi về phía nhà mình, trong lòng mang nhiều suy nghĩ, không nhận ra Ngọc Nhi theo sau mắt nheo lại, cũng có tâm sự.
Về tới tiểu viện, Đường Kính Chi nắm tay Ngọc Nhi vào phòng, định bế giai nhân đi nghỉ, Ngọc Nhi đột ngột nói:
- Tướng công, khi chàng tới Tô phủ, người trung niên ra mở cửa cho chúng ta là một trong số hung thủ vây công gia gia của thiếp năm xưa.
- Cái gì?
Đường Kính Chi ngạc nhiên, trùng hợp thế sao.
Ngọc Nhi nhìn thẳng vào mắt tướng công thư sinh, gật đầu:
- Thiếp và bọn chúng có thù không đội trời chung, tuyệt đối không nhầm được.
Chứng tỏ người kia không phải hạ nhân Tô phủ mà là người giám sát Tô Bác, có thể là người của nội xưởng.
Đường Kính Chi thở dài, đau đầu không thôi, giết người của lục phiến môn đã rắc rối rồi, giết người của nội xưởng thì tai họa.
- Tướng công đừng lo, trước khi người rời khỏi kinh thành, tỳ thiếp không lỗ mãng hành động đâu.
Ngọc Nhi cũng hiểu cái khó của Đường Kính Chi, trên hai vai gầy của tướng công thư sinh là mấy trăm mạng người của Đường gia, chuyện báo thù nàng phải hết sức thận trọng.
- Ta tin nàng mà.
Ngọc Nhi đã thay đổi rồi, Đường Kính Chi không lo nàng có hành động tùy tiện, có điều chuyện này không giải quyết thì mãi mãi là tâm bệnh trong lòng Ngọc Nhi.
Trong đầu cứ miên suy tính đủ mọi chuyện, nam hạ, phân hóa Trịnh Điền, Trương Thiếu Kiệt, báo thù cho Ngọc Nhi, Tần Mục ... Thiếp đi lúc nào không hay.
Gà mới gáy tiếng đầu tiên Đường Kính Chi đã bị Ngọc Nhi kéo khỏi chăn ấm, vì lo chuyến đi đầy hung hiểm sắp tới, Ngọc Nhi không cho tướng công thư sinh lười biếng, thể chất tốt, không nói chiến đấu, tới khi đó chạy nhanh hơn một chút cũng được.
Đường Kính Chi không ghét vận động, ý chí của y kiên cường, trải qua mười mấy ngày bị truy đuổi, cơ thể y vượt quá cực hạn cũ, thế chất tốt lên rất nhiều, nhưng Ngọc Nhi hôm nay khắt khe hơn rất nhiều luyện cho y toàn thân không còn chút sức lực nào mới tha cho y về phòng nghỉ ngơi.
Tới trưa Đường Kính Chi tới hoàng cung, Ngọc Nhi bỏ việc nhà đó, mặc nam trang theo sau.
Trên đường bình an vô sự, Đường Kính Chi theo tiểu thái giám tới ngự thư phòng.
Hôm nay tới ngự thư phòng, không đợi Đường Kính Chi mở miệng, hoàng đế trẻ đã phất tay bảo đám Tần Mục lui ra, làm bọn chúng căm hận, trong lòng đồng thời nổi lên một cảm giác nguy hiểm, chẳng lẽ trong mắt hoàng thượng, tên cử nhân nho nhỏ vừa mới tới chưa được mấy ngay đã có thể thay thế bọn chúng.
Không thể nào.
Tần Mục ngầm nghiến răng.
- Đường cử nhân, sáng mai khâm sai thứ hai nam hạ, ngươi định bao giờ sẽ lên đường?
Đám Tần Mục lui hết, hoàng đế trẻ mỉm cười hỏi:
Hôm nay tâm tình của hoàng đế trẻ rất tốt, vì chỉ cần Tô Bác tới nơi là có tiền bổ xung cho quốc khố rồi, khi có tiền chuyện đầu tiên hắn làm là mua nhiều lương thảo và vật tư vận chuyển tới biên cương phương bắc.
- Bẩm hoảng thượng, trong một hai ngày tới học sinh sẽ lên đường, hôm nay học sinh có việc lớn cần bẩm báo.
Nghe thấy việc lớn là hoàng đế trẻ thích rồi:
- Việc gì thế, xấu hay tốt?
- Là việc tốt.
Đường Kính Chi liền đem chuyện Trịnh Kiếm Thu tới Ni Lạc Thần, mời y uống rượu, cùng nội dung cuộc đàm thoại hôm qua kể ra toàn bộ.
- Tên Trịnh Kiếm Thu này lá gan không phải nhỏ!
Hoàng đế trẻ nheo mắt lại:
- Hoàng thượng, vốn một mình Trịnh gia hay giao động không phải là mối lo lớn, có điều nay Trương Thiếu Kiệt ở dưới trướng Điền Cơ và Trí Võ Vương Minh Húc có quan hệ, chỉ e tình hình nghiêm trọng rồi.
- Ngươi lo Phúc Thọ Vương và Điền Cơ câu kết với nhau à?
Hoàng đế trẻ giọng có vẻ không tin lắm:
Phúc Thọ Vương là huynh đệ của tiên đế, đất phong tại Hải Châu, là cha của Minh Húc.
- Đúng ạ.
- Đường cử nhân, ngươi quá lo rồi, Phúc Thọ Vương nổi tiếng là vị vương gia vô dụng, người này trừ ham mê tửu sức, thích hưởng thụ lười làm, thì chẳng còn cái gì khác, trẫm cho rằng ông ta tuyệt đối không có gan tạo phản.
Hoàng đế trẻ lắc đầu cười khẩy.
Đường Kính Chi cũng đã nghe tới tiếng xấu của Phúc Thọ Vương, có điều ông ta mặc dù vô tích sự, nhưng lại sinh được mấy nhi tử có bản lĩnh, đặc biệt là Minh Húc, tuổi còn trẻ nổi danh thiện chiến, được tiên hoàng phong làm Trí Võ Vương, chuyện này phàm là người phương nam đều biết.
- Hoàng thượng, tiếng xấu háo sắc mê rượu Phúc Thọ Vương không phải là cố ý giả vờ, nhưng học sinh nghe nói ông ta có mấy người con, trong đó trưởng tử Minh Tuấn, tam nhi tử Minh Húc, lục nhi tử Minh Việt đều là bậc thiếu niên thiên tài, thuộc lòng binh thư, đặc biệt là Minh Húc, từng nổi danh vì dùng mấy trăm quân sĩ, đánh bại hơn ba nghìn hải tặc xâm nhập.
Đường Kính Chi cẩn thận nhắc:
- Ý ngươi là Phúc Thọ Vương tuy không đáng lo, nhưng mấy nhi tử của ông ta khả năng mang dã tâm, liên hợp với Điền Cơ.
- Đúng thế, học sinh nghĩ thế.
Điền Cơ làm gì có chuyện không biết nếu đơn độc hành động, tám chín phần sẽ thất bại, còn Minh Húc nếu không có lòng khác, cớ gì mạo hiểm mang tội mất đầu lẻn vào kinh? Nên Đường Kính Chi tin chắc hai kẻ này có móc nối với nhau.
Hoàng đế trẻ trầm ngâm, không dám xem nhẹ nữa.