Đường Kính Chi đang ngồi trầm ngâm trước một đống tài liệu thì Ngọc Nhi từ ngoài đi vào, cởi áo khoác treo lên mắc:
- Tướng công, thiếp đi hỏi những bách tính quanh đây, bọn họ đều nói Mạnh Tử Đức công minh chính trực, lật lại rất nhiều vụ án oan khuất, nhận cáo trạng không thu tiền, ngày nào cũng xử án tới tối mịt, ai ai cũng khen đó là vị Thanh Thiên đại nhân trăm năm hiếm có.
Chẳng biết Đường Kính Chi có nghe thấy nàng nói gì không, lại hỏi:
- Ngọc Nhi, nàng có biết tham ô bao nhiêu là bị mất đầu không?
Ngọc Nhi đâu biết được chuyện này, lườm y một cái:
- Tướng công, chàng trêu thiếp đấy à?
- Chỉ thuận miệng hỏi thôi mà, nương tử đừng giận.
Đường Kính Chi cười hì hì, cho nàng biết đáp án:
- lượng!
- lượng! Không thể nào, làm sao có thể ít như vậy được, nếu theo đó mà xử phạt thì quan lại thiên hạ này bị chặt đầu cả rồi.
Ngọc Nhi nói hơi quá, thực ra có những viên thanh quan cực cả đời không tơ hào một đồng của dân, cũng có không ít vị học sĩ hàn lâm, biên soạn sử sách, chẳng ai đút lót cho, sống nghèo khổ không kém gì bách tính bình thường, có điều không phải họ không tham chẳng qua vị trí của họ chẳng tham ô nổi thôi.
Nếu nói tới quan viên địa phương thì viên quan ắt tới đủ tiêu chuẩn chặt đầu.
Cuộc đời muôn dạng muôn vẻ, con người muôn tính, quan lại tham ô trăm vạn nguyên nhân, vị trí bọn họ có quá nhiều cám dỗ, mà quan chỉ là người, nếu muốn truy tìm nguyên nhân có lẽ nói ba ngày ba đêm không hết.
Có điều không phải ai tham ô cũng xấu, không phải là quan xấu thì đáng chém đầu hết.
Đường Kính Chi không định luận đạo với Ngọc Nhi, nếu không nàng tưởng y chê nàng học thức thấp thì nguy, chỉ lấy ví dụ đơn giản cầm lấy báo cáo của đám Giang Cảnh đưa lên, nói:
- Huyện lệnh huyện Bình Dương Kinh Châu tên Phạm Trung Trực, đỗ tiến sĩ năm , mới tới nhậm chức đã nhận hối lộ quà cáp của phú hào địa phương địa phương tổng giá trị là hơn lượng, nhân chứng vật chứng đủ cả, đã chém!
Ngọc Nhi lạnh lùng nói:
- Hừm, mới làm quan đã thế, sau này ắt thành tên đại tham quan, chém là đáng đời!
Đường Kính Chi kệ lời bình phẩm của nàng, tiếp tục:
- Phạm Trung Trực quê ở Hải Châu, từ đó tới nơi nhậm chức gân dặm đường, mẹ già thê tử và con nhỏ tổng cộng năm người từ quê tới huyện Bình Dương thì bệnh nặng, Phạm Trung Trực bán hết vật dụng, sách vở, không đủ tiền chữa trị, theo đó vào khoảng hơn lượng bạc, nàng nói thế nào?
Ngọc Nhi há hốc miệng, mấp máy hồi lâu không có lời nào phát ra.
- Tần huyện lệnh của huyện Thạch Khê nhận hối lộ từ đổ trường, thanh lâu, từ thương nhân buôn lậu muối số tiền trên vạn lượng bạc.
Đường Kính Chi thở dài:
- Hiển nhiên ông ta bị chém đầu rồi, có điều ông ta bỏ tiền củng cố đê điều, nạo vét kênh mương khơi dòng, huyện Thạch Khê vốn là nơi vốn là nơi năm nào cũng lụt lội, từ khi Tần huyện lệnh tới nhậm chức, chưa năm nào xảy ra lũ lụt.
Ngọc Nhi hiểu được ý tướng công thư sinh, ngồi xuống xem tài liệu Đường Kính Chi vừa đọc, sắc mặt nặng nề.
- Lại một nơi nữa, huyện Hội Nam, viên quan lại bị chặt đầu vì nhiều tội danh, đó gần như là nơi đầu tiên khâm sai tới, từ đó tới nay chưa có quan viên tới thay thế, cường hào địa phương lộng hành gây ra nhiều vụ án mạng, lưu manh côn đồ ngang nhiên cướp bóc giữa đường, gần như rơi vào hỗn loạn, người dân ban ngày cũng đóng cửa cài then, không dám ra ngoài, chẳng biết bách tính ở đó còn cảm kích vị Mạnh khâm sai kia không.
Ngọc Nhi hết sức hoang mang, độ tin cậy những tài liệu này không cần phải bàn, nhíu mày hỏi:
- Ý tướng công là những điều Mạnh Tử Đức là sai, giết tham quan là sai, minh oan vì dân là sai sao?
- Không, ý ta không phải thế, hắn làm việc tốt, Mạnh Tử Đức đúng là viên quan tốt, nhưng người tốt làm việc tốt, không phải bao giờ cũng có kết quả tốt.
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Chỉ có điều tính hắn quá thẳng, trong mắt loại người đó, trắng là trắng, đen là đen, không có màu xám. Cho nên đám người đó cho rằng, chỉ có quan viên liêm khiết mới là quan tốt, mới là quan có lợi cho dân. Còn quan viên chỉ cần có chút tì vết nào về phẩm hạnh là quan xấu, làm bất kỳ việc gì cũng là việc xấu. Kẻ xấu không làm được việc tốt, quan tham là phải giết, thế thôi. Hắn nghĩ chém hết tham quan, thay hết tham quan thì thiên hạ sẽ hết tham quan, thực ngu xuẩn.
Ngọc Nhi xấu hổ, trước kia nàng giết tham quan không phải vì suy nghĩ đơn giản như vậy sao?
Đường Kính Chi càng nói càng hang,:
- Nói thực, cho ta chọn ta thà chết trong tay loại cẩu quan như Vương Mông còn hơn chết trong tay thanh quan như Mạnh Tử Đức. Vương Mông hại Đường gia ta, ta căm thù hắn, Mạnh Tử Đức không những thiếu chút nữa khiến Đường gia bị diệt tộc, mà có thể khiến cả vương triều này chìm trong chiến tranh khói lửa, nhưng ta không căm hận hắn nổi, nàng nói xem có khó chịu không ?
Ngọc Nhi cũng không biết phải có thái độ gì với Mạnh Tử Đức cho đúng.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, hồi lâu không ai muốn nói gì, cho tới khi Giang Cảnh đi vào, Đường Kính Chi khoát tay nói:
- Không cần phải khách sáo! Nào, tới đây ngồi rồi hẵng nói.
Giang Cảnh vẫn chắp tay thi lễ:
- Vâng! Thuộc hạ bái kiến Đường nhị gia.
Rồi ngồi xuống đối diện với Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi đẩy một chén trà qua:
- Mấy ngày vừa rồi thật vất vả cho Giang huynh, huynh nghe ngóng ra sao?
Giang Cảnh có vẻ thu được tin tức tốt, nên vẻ mặt tự kiêu, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, hai tay dâng lên:
- Đường nhị gia, những gì thuộc hạ tìm hiểu được đều ở trong này.
Tin tức trong quyển số đó nói về Đỗ gia một địa chủ có tiếng ở Túc Thanh thành, gia chủ tên Đỗ Trung, chỉ vì sinh được nữ nhi xinh đẹp tên Đỗ Lệnh Hà, một lần đi chùa bị trưởng tử của Hồ Hòe An nhìn thấy mà gặp họa.
Trưởng tử của Hồ Hòe An nhờ người tới mai mối cầu hôn Đỗ Lệnh Hà, nhưng Đỗ Trung từ chối.
Hồ Hòe An là lang trung truân điền của Túc Thanh thành, lợi dụng quyền lực, tuyên bố đất đai của Đỗ gia mua bán bất pháp, lấn chiếm bừa bãi, còn thuê cả người kiện Đỗ Trung chiếm đoạt ruộng đất của mình cớ đó gây áp lực với Đỗ Trung.
Đỗ Trung chỉ có một con gái, sao chấp nhận gả nó cho một tên hoàn khố bài hoại, suốt ngày chỉ biết đá gà đấu chó, nửa cái chữ cũng không biết? Đỗ Trung tố cáo lên trên không ăn thua, cuối cùng còn bị thành thủ Túc Thanh thành nhốt vào đại lao.
Đỗ gia tìm người đút lót, tốn kém không biết bao nhiêu mới chuộc được Đỗ Trung ra, có điều ngay hôm sau Đỗ Trung đã mò tới nhà bức hôn còn dọa nếu không Đỗ gia không còn chỗ đứng ở đất này, Đỗ Trung bị giam trong nhà lao ốm yếu, tức giận hộc máu ngay trước mặt vợ con qua đời.
Ngọc Nhi xem xong nghiến răng căm hận nói:
- Tên gian quan khốn kiếp này bị Mạnh Tử Đức chém đầu rồi chứ?
Giang Cảnh làm cái nghề này, thấy rõ bộ mặt cuộc đời, thảm cảnh hơn thế hắn chứng kiến không ít, đã trơ lỳ chẳng còn mấy cảm giác nữa, lắc đầu:
- Vẫn chưa, vì vụ án này can phạm khá nhiều, Hồ Hòe An mới bị giam vào đợi xét sử kỹ hơn làm rõ hết mọi tội trạng, nhưng chưa kịp ra xét xử thì Mạnh Tử Đức đã bị giải lên kinh rồi.
Tại sao Đường Kính Chi lại muốn tìm hiểu về Đỗ gia, vì nữ tử mặc áo tang hôm đó chắn trước xe Mạnh Tử Đức, chính là Đỗ Lệnh Hà, con gái Đỗ Trung, sau khi nàng xuất hiện Mạnh Tử Đức mới phát điên, y cảm giác nữ tử này có quan hệ không tầm thường với hắn.
Đường Kính Chi nhíu mày hỏi:
- Chỉ thế thôi sao?
- Còn nữa, có người nhìn thấy Đỗ thiểu thư đi cùng Mạnh khâm sai, thần thái rất thân mật.
“Quả nhiên có gian tình!” Đột nhiên Đường Kính đứng bật dậy nói:
- Nguy rồi, ngươi lập tức dẫn người tới nhà họ Đỗ cho ta.
Nói rồi bước xăm xăm ra cửa.
Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi với theo:
- Tướng công, đi đâu thế?
- Cứu người!
Đúng là thà thằng nào ghét mình, hại mình, mình còn ghét lại nó còn dễ chịu, tự nhiên có thằng ngớ ngẩn không liên quan làm hỏng việc đúng là bực.