Khấu đầu chín cái, đừng nói tân nương đội mũ phượng gắn một đống thứ trang sức nặng trình trịch, ngay cả Lưu Kiến cũng hơi mệt, chẳng trách người ta nói, hôn nhân là đại sự.
Vốn bước cuối cùng là đưa tân nương vào tân phòng, nghỉ ngơi một chút, rồi Lưu Kiện ra tiếp đãi khách, nhưng bất ngờ có một nha hoàn tới chuyển lời phụ thân của hắn, muốn hắn vào phòng một cái rồi ra ngay, để hộ pháp Bồ Đề giáo làm phép ban phúc cho tân nương.
Lưu Kiến chưa nghe thấy chuyện này bao giờ, nhưng mệnh lệnh do phụ thân truyền ra, hắn không dám trái ý, rồi tới lúc thấy Mặt Rỗ giở chút thủ đoạn, Lưu Kiến khâm phục lắm, song chuyện muốn ở lại một mình để Bồ Đề lão tổ an phúc cho Vương Yến thân thể an khang, sớm ngày sinh quý tử thì hắn không chịu.
Làm gì có chuyện hắn cho tân nương đẹp như mộng ở lại trong phòng chỉ có mỗi một nam nhân trưởng thành khác, tuyệt đối không thể.
Đường Kính Chi lúc này cũng hóa trang ngồi trong đám khách khứa, thấy Lưu Kiến không cho Mặt Rỗ vào phòng ban phúc thì đưa mắt ra hiệu cho Hầu Quang Diệu.
Nhận ánh mắt nghiêm khắc từ tri châu đại nhân, phụ thân Lưu Kiến đành kéo con trai sang một bên giải thích, bấy giờ Lưu Kiện mới miễn cưỡng chấp nhận.
Có điều tránh lộ tin, Hầu Quang Diệu khi truyền lệnh không nói rõ, khiến cha con họ Lưu thấp tha thấp thỏm trong lòng.
Một phần bọn họ có kiến thức hơn, không dễ lựa gạt như thôn dân, hai nữa Bồ Đề giáo hoạt động nhiều năm ở nông thôn, thường ngày không chỉ làm phép còn chữa bệnh, cứu giúp người nghèo, lập nên thanh trước, cho nên sau này đám người như Mặt Rỗ mới dễ dàng lợi dụng.
Mặt Rỗ hiện nay là tù phạm trong tay Đường Kính Chi, đương nhiên vào tân phòng không dám làm bậy, đến y nghĩ bậy bạ cũng không dám, đúng phận sự làm phép niệm chú xong rồi ra, không quá một tuần hương, vừa ra tới ngoài được Lưu Kiến vui mừng sai người dâng lên năm mươi lượng bạc.
Mặt Rỗ cầm cái đĩnh bạc cả đời chưa bao giờ được nhìn thấy, có điều lòng chẳng có chút vui vẻ nào, hiện hắn không được tự do, có tiền cũng ích gì.
- Hộ pháp đại nhân quả nhiên pháp thuật thần thông, sau này trong nhà có chuyện, nhất định còn làm phiền ngài tới ...
Lưu gia chủ khách khí đưa tay mời Mặt Rỗ ngồi vào bàn khách khí quá.
- Lưu gia chủ cứ yên tâm, có chuyện cứ báo với ta là được.
Mặt Rỗ ừ khẽ, dáng vẻ cao tăng đạo mạo, chắp tay sau lưng lững thững đi tới phía bàn, mắt khép hờ tưởng chừng vạn vật thế gian không đáng lọt vào mắt, nhưng thực chất đang nuốt nước bọt ừng ực, từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ hắn nào có được thấy nhiều sơn hào hải vị như thế.
Lưu gia chủ ở lại đó hàn huyên vài câu rồi đi tiếp khách khác, Mặt Rỗ mừng không sao tả siết, cầm đũa gắp ngay miếng thịt cho vào miệng, nhắm mắt lại như không để bất kỳ một hương vị nào thoát ra ngoài, ăn một miếng chỉ muốn gắp ngay miếng nữa, nhưng mà xung quanh còn rất nhiều khách quý khác, hắn không thể không giữ hình tượng.
Cũng may là không ai dám tùy ý bắt chuyện mời rượu hắn, cho nên tiệc qua một nửa thì Mặt Rỗ dù phải giữ phong thái điềm đạm cũng ních no bụng, lúc này hắn mới để ý quan sát những vị tai to mặt lớn xung quanh, chưa bao giờ ngờ đời mình có lúc "vinh quang" thế này, có điều Phật nói đời là bể khổ, niềm vui chỉ là thoáng qua, Mặt Rỗ chợt nhìn thấy một thanh niên trang phục hoa lệ dùng tay ra hiệu với mình, sắc mặt biến đổi.
Đó là ám hiệu vị sứ giả của Bồ Đề giáo dạy cho hắn.
Hai xưởng vệ đóng giả hạ nhân đứng bên luôn theo dõi nhất cử nhất động của Mặt Rỗ, vừa thấy Mặt Rỗ có biểu hiện khác thường hai xưởng vệ nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, phát hiện ra thanh niên kia, một người liền báo hiệu cho Đường Kính Chi biết, cá đã cắn câu.
Đường Kính Chi ngạc nhiên vô cùng, làm sao đám người Bồ Đề giáo này lại nhanh như thế được, chẳng lẽ bọn chúng có phép thần thông à?
Nha dịch bộ đầu mai phục xung quanh Lưu ngay rồi, chỉ cần sứ giả Bồ Đề giáo ra ngoài cửa sẽ bị tóm gọn, nhưng đó chỉ đề phòng thôi, y hoàn toàn không nghĩ hôm nay lại xong việc được.
Mặt Rỗ cũng không ngờ lần đầu thi pháp đã gặp sứ giả của Bồ Đề giáo, lúc này hắn nhìn sơn hào hải vị cũng chẳng còn muốn ăn, nắm trong tay lượng bạc cũng chẳng có chút vui mừng nào.
Len lén đưa mắt nhìn Đường Kính Chi thì phát hiện không thấy tung tích của y đâu nữa rồi, thàm nghĩ phải chăng y thấy buồn chán nên đi mất rồi? Hay là đã phát hiện ra vị sứ giả liên lạc với mình, đã đi bố trí thiên la địa võng bắt người.
Suy đi nghĩ lại một lúc, Mặt Rỗ quyết định vờ như không thấy gì cả.
Như thế hắn sẽ không thở thành thứ phế vật vô giả trị khi vị sứ giả cao hơn một cấp bị bắt giữ, từ đó bị vứt bỏ hoặc bị giết. Hai là không sứ giả không bị bắt thì hắn không đắc tội với Bồ Đề giáo, hắn nhập giáo một năm rồi, cũng biết cái giáo phái này không đơn giản, ẩn sau lưng là thế lực cực lớn.
Vì biết xung quanh có xưởng vệ theo dõi, cho nên Mặt Rỗ không dám có chút động tác gì, nếu không trở về đám người độc ác kia thế nào cũng cho hắn một trận roi.
Vết thương lần trước trên người đâu đã lành.
Còn cái tên sứ giả kia thì chỉ còn cách thắp hương thôi, mong rằng hắn có chút phép thuật thật, nếu không hôm nay tự mình nạp mạng còn trách ai được nữa.
Mặt Rỗ nghĩ như thế, lòng dần bình tĩnh lại, ngồi thêm một lúc rồi dẫn hai tiểu đồng đi.
Bước chân của hắn hơi vội, làm hai đứa tiểu đồng phải chạy theo mới kịp.
Thanh niên áo gấm thấy Mặt Rỗ rời đi, nhìn trái nhìn phải, không thấy có gì khác thường mới rời chỗ, khách khí chào hỏi mấy người bên cạnh rồi đuổi theo, dù dù hắn thấy Mặt Rỗ đi hơi nhanh, nhưng chỉ nghĩ Mặt Rỗ bất ngờ gặp mình cho nên mới có chút khẩn trương.
Lưu gia là hào môn hàng đầu ở Nguyên Tuyền thành, chắc vị hộ pháp này sợ mình cướp mất chút tiền làm pháp sự mới kiếm được nên vội bỏ đi.
Thanh niên áo gấm hừ một tiếng, thầm mắng tên hộ pháp này sao tầm nhìn hạn hẹp như thế. Bên trên rõ ràng còn treo thưởng cho khi lôi kéo được hào môn và quan viên trong triều, còn tham vài đồng của hắn sao?
Sợ mất dấu Mặt Rỗ, thanh niên càng đi nhanh hơn ba phần, định bụng bất kể thế nào cũng phải đuổi kịp, nhắc nhở Mặt Rỗ không thể bỏ lỡ thời cơ này, phải dựa vào thanh danh làm phép ở Lưu gia hôm nay, đi lôi kéo thêm nhiều hào môn thế gia Nguyên Tuyền thành.
Mặt Rỗ đi rất nhanh, thi thoảng len lén nhìn về phía sau, thấy thanh niên kia đuổi gấp đằng sau, lòng thầm lo. Đúng lúc này hắn thấy một xưởng vệ ra dấu cho mình, muốn hắn rẽ trái, hẳn vị bá gia kia đã mai phục ở đó rồi.
Đường Kính Chi không phát giác ra thì Mặt Rỗ còn có thể giả dại qua ải, nhưng y đã phát hiện ra mục tiêu khả nghi rồi thì Mặt Rỗ không dám có chút trái ý nào, theo hướng xưởng vệ chỉ rẽ vào ngõ bên trái.
Thanh niên áo gấm sợ mất dấu Mặt Rỗ liền co chân đuổi theo.
Đi được chừng một tuần trà, Mặt Rỗ nhìn thấy Đường Kính Chi đứng trong ngõ, bên cạnh y có nữ nhân giả nam trang và hai xưởng vệ cùng với tám bộ khoái, những kẻ kia tay lăm lăm đao sáng loáng, làm người ta hoa mắt.
Thấy Mặt Rỗ tới, Đường Kính Chi vẫy tay gọi hắn tới cạnh mình, Mặt Rỗ đi được nửa đường thì thanh niên kia cũng đuổi tới.
Người khựng lại, thanh niên áo gấm thất kinh, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, chạy về phía tường bên cạnh, hai chân đạp liên tục trên trường, phi thân vọt qua, muốn bỏ chạy.
Có điều Đường Kính Chi không gấp, những người bên cạnh y cũng tỏ ra thản nhiên.
Thanh niên áo gấm kia vừa nhảy qua được tường cao thì có mấy bộ khoái tung lưới, giam hắn vào giữa, sau đó cứ thế lôi xềnh xệch vào một căn nhà dân ở gần đó.